Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Người một nhà đứng bên cạnh nhìn nhau, Thác Bạt Lưu Phong và Hãn Thiết Ma cùng nhau thở dài. Thiên Vũ có nhiều người tài ba như thế, vậy bọn họ cũng đừng nghĩ nhiều nữa, về nhà tắm rồi đi ngủ, còn phát động chiến tranh gì nữa!  

             Hoàng Đế nhìn hai thân ảnh xa xa trên không trung, ngươi tới ta đi, ánh sáng rạng rỡ trong mắt. Tuy nói thực lực giữa Trác Uyên và Cổ Tam Thông nhìn như ngang nhau, nhưng dù sao Trác Uyên chỉ có một Kỳ Lân Tí, thể phách của bản thân nó cũng không thể phát huy lực lượng chân chính của nó. Cổ Tam Thông lại có quái lực trời sinh, tự nhiên mà thành, dần dần Trác Uyên liền rơi xuống thế hạ phong.  

             Ầm!  

             Thêm một tiếng vang lớn, Cổ Tam Thông dùng một quyền đánh xuống Trác Uyên, đụng ngã một loạt cung điện nguy nga.  

             Tuy nói có Kỳ Lân Kí cản trở ở phía trước, nhưng uy lực dư lại từ một quyền kia của Cổ Tam Thông vẫn xuyên qua cánh tay, truyền đến lồng ngực của hắn, làm cho hắn phun ra một ngụm máu tươi.  

             "Bà mẹ ngươi là gấu à, ranh con kia ra tay thật ác! Bảo hắn ta dùng mấy chiêu là được rồi, hắn ta còn làm thật!" Trác Uyên từ bò lên phế tích, nhổ một ngụm máu, hắn thở hổn hển rồi mắng thầm.  

             Lúc này, thân ảnh Cổ Tam Thông lại vọt tới bên hắn, liên tục cười to: "Ha ha ha... Ta lại tới đây, tiếp chiêu!"  

             Còn tới nữa?  

             Đồng tử Trác Uyên không khỏi co lại, thấy đánh đã nhiều rồi, không muốn nhận một kích có lực lượng mạnh hơn người của tiểu tử này nữa, mắt phải của hắn nhanh chóng lóe lên vầng sáng màu vàng óng, bóng người hắn biến mất trong nháy mắt.  

             Cổ Tam Thông không dừng tay, một tiếng ầm nện phế tích ban đầu thành bụi bay đầy trời, tung bay trong không trung.  

             A, lão cha đâu rồi?  

             Cổ Tam Thông trố mắt nhìn, hắn ta ngơ ngác nhìn khắp bốn phía, lúc thấy bóng hình Trác Uyên xuất hiện lần nữa là hắn đã đi tới bên cạnh Vân Sương, ôm nàng lên, bay lên không trung.  

             Dường sự hắn sợ người khác không biết hắn thua mà còn lớn hét lớn: "Bà nội, tên tiểu quái vật này lão tử không thể chọc được, đi!"  

             Cổ Tam Thông hiểu rõ trong lòng, đây là Trác Uyên cho hắn ta tín hiệu rút lui, thế là cũng giả sờ ra vẻ hô to một tiếng: "Chặn hắn lại!"  

             Vù vù vù!  

             Mười cao thủ Thần Chiếu cùng hiện thân, ngăn đường lui của Trác Uyên, từng tên hung thần ác sát, mặt mũi tràn đầy vẻ giận dữ.  

             Kỳ thật nếu Cổ Tam Thông thua thì bọn họ không dám đi ra. Nhưng hiện tại Cổ Tam Thông không thua thì vẫn là người truy kích, bọn họ ra cản Trác Uyên, dây dưa với hắn, có thể thuận tiện nhận công lao.  

             Nhưng mà Trác Uyên há có thể dễ dàng như vậy, sao hắn bị mấy tiểu nhân vật này vây chặt được?  

             Vầng sáng màu vàng óng bên mắt phải lóe lên lần nữa, thân ảnh Trác Uyên biến mất trong nháy mắt, đợi đến khi hắn xuất hiện lần nữa thì đã đi vào phía sau bọn họ. Đám người giật mình, vội vàng muốn tiến tới bao vây hắn.  

             Chỉ thấy hai đôi cánh to màu xanh sau lưng Trác Uyên đột nhiên mở ra, sau đó hắn hô một cái, bỗng nhiên một mảnh lam ảnh phóng tới đám người!  

             "Không tốt, là cánh Lam Hải Mị Ảnh, mọi người nhanh chóng tản ra!" Đồng tử của mọi người không khỏi co lại, có người sợ hãi hét lên, đáng tiếc đã chậm.  

             Lam ảnh bọc lấy hơn mười cao thủ Thần Chiếu trong nháy mắt, bọn họ thấy choáng đầu, thấy ảo ảnh tầng tầng lớp lớp, tựa như hắn đang gói sủi cảo, từng người rơi xuống từ không trung, bọn họ ngã xuống đất rồi bất tỉnh.  

             Trác Uyên cười lớn, hai cánh phía sau lại mở ra, đột nhiên tốc độ tăng vọt, vèo một tiếng liền không thấy bóng dáng hắn đâu.  

             Cổ Tam Thông giả bộ tức giận tới mức giơ chân, mắng: "Hừ, một đám phế vật, dược liệu cấp sáu của ta đều bị hủy trên tay các ngươi. Đợi ta bắt người kia về, ta sẽ tìm nhóm các ngươi tính sổ!"  

             Cổ Tam Thông vừa dứt lời, hắn ta giậm chân một cái, cũng vèo một tiếng, chạy tới nơi Trác Uyên biến mất.  

             Trên mặt hắn ta có vẻ giận dữ, nhưng lại vui vẻ trong lòng.  

             Lão cha, ta tới đây...  

             Tất cả mọi người ở đây nhìn nơi hai người biến mất, bọn họ liếc nhau, tất cả lại cảm thán lắc đầu.  

             Hai đại quái vật này giao chiến, cuối cùng vẫn là tên quái vật Cổ Tam Thông có uy tín lâu năm càng hơn một bậc! Nhưng mà cho dù là vậy, với sự xảo trá của Trác Uyên, Cổ Tam Thông muốn bắt hắn cũng không dễ dàng!  

             Hừ!  

             Hoàng Đế thấy hoàng thành lúc trước còn xa hoa, bây giờ là một mảnh thê lương, trên mặt lão ta đầy sự tức giận, vung ống tay áo lên, chỉ vào người Lạc gia đang còn choáng váng nói: "Người đâu, Xương Bình Vương phủ Lạc gia, không biết cách dạy bảo, dung túng đại quản gia Trác Uyên hành hung, bắt hết tất cả bọn họ!"  

             "Rõ!"  

             Có người hét lớn một tiếng, lại có thêm mười mấy tên thị vệ hoàng thành xông ra, không thiếu cường giả Thần Chiếu trong đó.  

             Nhưng vào lúc này, từng tiếng cười quái dị đột nhiên vang lên, bốn làn khói đen đột nhiên từ trong đám người Lạc gia xông ra, xông vào trong đoàn người thị vệ hoàng thành trong nháy mắt, liền chém hơn mười tên thị vệ thành muôn mảnh, cho dù là cao thủ Thần Chiếu cũng bị chia làm bốn khối ngay lập tức.  

             "Hê hê hê... Coi như Lạc gia không có Trác quản gia, nhưng còn có Tứ Kiệt Ma Đạo chúng ta. Đánh chó phải nhìn chủ, ngươi còn chưa đủ tư cách để động đến bọn họ đâu!" Bốn làn khói đen vây quanh đám người Lạc gia, Ma Sách Tứ Quỷ phát ra tiếng cười phách lối.  

             Da mặt Hoàng Đế nhịn không khỏi co rút, lão ta tức giận đến toàn thân run rẩy, hai sợi râu nơi gò má không cánh mà bay.  

             Mấy người Lạc Minh Viễn cũng cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ thở dài, bốn tên tiểu quỷ là trưởng lão của bọn họ, bọn họ mới là chủ nhân của Lạc gia đi. Câu nói đánh chó phải nhìn chủ dùng vào lúc này thì không thích hợp.  

             Nhưng mà mọi người biết đầu óc của bốn tiểu gia hỏa này có vấn đề, nên không đi truy cứu. Dù sao bọn họ có thể ra bảo vệ chủ tại thời khắc mấu chốt, cũng coi như trung thành có thừa, đáng khen.  

             Răng rắc xềnh xệch...  

             Bỗng nhiên tiếng kim loại va chạm keng keng vang lên, kèm theo thân ảnh màu đen chậm rãi xuất hiện sau lưng Hoàng đế, tiếng kêu rên như con bò già vang vọng bên tai mọi người ở khắp nơi: "Dưới chân thiên tử còn chưa tới phiên bốn vật nhỏ các ngươi làm càn!"  

             Vù!  

             Một bóng đen đột nhiên vọt tới Tứ Quỷ, nhanh như chớp, đã tới trong chớp mắt...

Advertisement
';
Advertisement