Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vèo!  

             Trong tiếng xé gió có một nắm tay nhỏ bé non nớt vụt tới trong chớp mắt. Nhưng cho dù là Trác Uyên khi đối diện với uy áp vọt tới như đào núi lắp biển thì khí tức của hắn cũng trì trệ.  

             Trác Uyên không dám chậm trễ một giây, hắn vội vàng đánh ra một quyền.  

             Một tiếng nổ ầm ầm vang lên, hai quyền chạm nhau, tiếng vang ầm ầm, chấn động màng nhĩ của tất cả mọi người ở đây làm họ thấy đau tai. Trác Uyên không chặn được nên liên tục lui về phía sau, thẳng đến hơn trăm mét mới dừng thân lại.  

             Thế nhưng mặt đất ban đầu đang bằng phẳng, đột nhiên bị quẹt qua một đường lõm rất sâu! Mà tại vị trí trước đó của Trác Uyên có một bóng hình nhỏ xinh đang ngang nhiên đứng thẳng.  

             Đồng tử của mọi người không khỏi co lại, bọn họ đều rất sợ hãi. Đến tột cùng người này là thần thánh phương nào, vậy mà có thể dùng một quyền đẩy lui quái vật Trác Uyên này.  

             Nhất là đám người trong sứ đoàn Khuyển Nhung đều kinh hãi đến độ cái cằm nhanh chóng rớt xuống. Hai con mắt kinh ngạc nhìn đứa bé có mặt mũi hồng hào đáng yêu, ừng ực, bọn họ khó khăn nuốt ngụm nước bọt.  

             Con bà nó chứ, Thiên Vũ các ngươi chuyên đẻ ra quái vật. Một tên Trác Uyên đã đủ biến thái, hiện tại lại xuất hiện thêm một tên mà có độ tuổi nhỏ như thế!  

             Chuyện này... Quả thực đạo trời không tha mà!  

             Trong miệng đám người Khuyển Nhung đầy vị đắng chát, chua xót trong lòng, kỳ nhân dị sĩ ở Thiên Vũ này cũng quá nhiều rồi.  

             Chỉ có Ngự Hạ Thất Gia, Gia Cát Ngọc Long và lác đác vài người mới biết được hoàng thất đang vụng trộm nuôi một quái vật hung tàn nhất trong Ngũ Đại Hộ Long Thần Vệ, Bất Bại Ngoan Đồng, Cổ Tam Thông!  

             Xem ra lão già này sớm đã chuẩn bị kỹ căng nếu không con quái vật nhỏ này không có khả năng xuất hiện nhanh như vậy!  

             Tia sáng lóe lên trong mắt Gia Cát Ngọc Long và Lãnh Vô Thường, hai người liếc nhìn nhau, đều ngầm hiểu mà gật gật đầu.  

             "Hừ hừ hừ... Biết sự lợi hại của ta... Á!" Cổ Tam Thông dùng một quyền đánh lui kẻ địch mạnh, hắn ta vừa mới kiêu ngạo ưỡn ngực nhỏ, chuẩn bị tự biên tự diễn một phen, thì chợt dừng lại, bỗng dưng sắc mặt hắn ta trở nên cứng đờ.  

             Lúc trước hắn ta nghe thị vệ kia nói, Hoàng Đế đã suýt khiến hắn ta ra tay, lão ta cũng không muốn có nhiều như vậy, nhưng làm sao hắn ta lại không nghĩ tới người hắn ta cần ra tay đối phó lại là nghĩa phụ Trác Uyên?  

             Chuyện này khiến hắn ta không biết làm sao, do dự đứng tại nguyên chỗ, biểu cảm đột nhiên trở nên quái dị.  

             Trác Uyên hơi nhếch khóe môi lên độ cong bằng phẳng, dường như hắn đã sớm nghĩ tới điều này nên luôn bình tĩnh nhìn về phía hắn ta. Mà lông mày của Hoàng Đế lại rung lên, trên mặt lão ta hiện ra sự nghi ngờ, nhìn chằm chằm tình cảnh quỷ dị này.  

             Tiểu quái vật này bị làm sao vậy, tại sao đột nhiên dừng lại?  

             "Lão..." Cổ Tam Thông xấu hổ, hắn ta thấp thỏm lên tiếng.  

             Thế nhưng hắn ta chưa kịp nói hết câu, đồng tử của Trác Uyên đã ngưng tụ, hắn đột nhiên lóe lên rồi xuất hiện ở trước mặt Cổ Tam Thông, Kỳ Lân Tí hiện lên hồng mang, hung hăng nện vào hắn ta.  

             Đồng tử Cổ Tam Thông bỗng nhiên co lại, hắn ta không biết chuyện gì đang xảy ra, vô thức giơ cánh tay lên chặn lại!  

             Ầm!  

             Lại là một tiếng vang rung trời, một đợt sóng vô hình đột nhiên khuếch tán ra bên cạnh. Đám người trong yến hội giật mình, vội vàng nhao nhao bay lơ lửng về phía sau, bọn thị vệ bảo vệ Hoàng Đế bị thổi bay lùi đến nơi xa.  

             Đây chính là dư âm là trận chiến giữa hai quái vật to lớn là Trác Uyên và Cổ Tam Thông, một khi bị liên lụy, nhất định sẽ bị thịt nát xương tan thì không phải là chuyện dễ đùa!  

             Quả nhiên như suy nghĩ của mọi người, Cổ Tam Thông bị uy thế của một quyền của Trác Uyên đè xuống năm mươi mét sâu dưới mặt đất, mặt đất toái ra, sụp đổ, bị san bằng thành bình địa trong phạm vi ngàn mét,.  

             Chỉ không ai chú ý tới lúc dư âm khuếch tán khi hai quyền của hai người chạm nhau, Trác Uyên thừa cơ truyền âm nói bằng mật ngữ: "Ta sẽ giả vờ thua sau vài chiêu, ngươi theo ta!"  

             Mắt Cổ Tam Thông không khỏi sáng lên, sự mơ màng lúc trước đã bị quét đi, dường như hắn ta đã hiểu được điều gì đó nên khẽ gật đầu.  

             Mặc dù hắn ta vẫn còn không biết rõ cuối cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng nghĩ tới việc Trác Uyên sẽ giải thích rõ ràng cho hắn ta thì sống lưng liền ưỡn ra, hất cánh tay, hắn ta dùng lực nhỏ đánh bay Trác Uyên lên không trung.  

             Sau đó Cổ Tam Thông dậm chân xuống, tiếp theo bỗng nhiên xông tới.  

             Chỉ trong nháy mắt, sét trời hấp dẫn lửa đất , hai người ngươi tới ta đi, quyền cước tăng theo cấp số cộng, ầm ầm vang vọng!  

             Mà khi mỗi một lần hai người chạm vào nhau, đều sẽ sinh ra uy lực còn dư vô hình quét khắp xung quanh. Biến tất cả mọi thứ thành bột mịn trong nháy mắt, đừng nói có người bên ngoài nhúng tay, ngay cả việc tới gần bọn họ cũng không làm được ngạn vạn lần.  

             Mọi người chỉ có thể ngước cổ, nhìn bóng hình hai người chợt trái chợt phải, chợt Đông chợt Tây, một phần lớn địa phương trong hoàng thành đã bị trận chiến giữa hai người phá hư thành một vùng phế tích.  

             Đám người vây xem thấy tình hình này, tất cả đều âm thầm thổn thức. Hai người này như ánh ngọc chợt sáng chói, kỳ phùng địch thủ hiếm thấy trên đời. Chỉ có giữa hai người bọn họ mới có thể chiến đấu phân thắng thua, nếu đổi thành người ngoài thì căn bản người ta không phải là kẻ địch của bọn họ.  

             Đám người Khuyển Nhung thì hoàn toàn thấy choáng mắt.  

             Người ta đều nói Khuyển Nhung bọn họ thượng võ, dũng sĩ Khuyển Nhung hiếm thấy trong thiên hạ. Nhưng hôm nay nhìn thấy trận chiến giữa hai đại cao thủ Thiên Vũ, bọn họ mới biết được, cái gì gọi là một chiến binh dũng mãnh !  

             So với hai quái vật này thì dũng sĩ Khuyển Nhung bọn họ đúng là mẹ nó là yếu ớt dễ nổ!

Advertisement
';
Advertisement