Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nhìn dáng vẻ cố chấp này của nàng ta, Trác Uyên vô thức cười lạnh một tiếng: "Đương nhiên ngươi có nhận ra, hơn nữa tất cả mọi người ở Lạc gia đều nhận ra. Còn nhớ rõ ngày các ngươi tổ chức sinh nhật cho ta không, trên giường có một nữ nhân không lộ mặt!"  

             Cơ thể đột ngột chấn động, đám người đồng thời nhìn về phía Vân Sương với vẻ khó tin, mà tiểu cô nương kia, thì đã sớm mắc cỡ đỏ mặt cúi đầu, vẻ mặt tủi thân đầy nước mắt.  

             Tai nạn xấu hổ như thế bị nói ra, con gái nhà người ta da mặt mỏng như vậy, sao có thể chịu được?  

             Thế nhưng Trác Uyên cũng không để ý nhiều như vậy, một phát cầm lấy cổ tay trắng trẻo của Vân Sương, chỉ về phía nàng ta cười nhạo nói: "Không sai, nữ nhân đó chính là Sương Nhi. Chuyện này, tất cả mọi người Lạc gia chắc là đều có thể làm chứng. Dù sao, lúc ấy lão tử đang làm chuyện tốt lại bị bọn họ cắt ngang!"  

             " y, cũng đúng là thế thật!" Lạc Minh Viễn đúng lúc đó cũng gật đầu làm chứng.  

             Mặc dù hắn không biết sao Trác Uyên lại làm như thế, ban ngày ban mặt, hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào cái chuyện xấu hổ đó, nhưng nghĩ rằng nhất định có lý của hắn. Mà Sách Tứ Quỷ cũng nhanh nhẹn kêu to, chứng minh thêm.  

             Đến tận đây, Trác Uyên và Vân Sương trở thành một đôi là sự thật, xem như ván đã đóng thuyền thực sự!  

             Vĩnh an và Lạc Minh Ngọc đều nhìn chằm chằm Vân Sương với vẻ dữ tợn, bốn ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm như muốn xuyên thủng nàng. Thật đúng là phòng ngày phòng đêm, cướp nhà khó phòng mà!  

             Vị tỷ muội tốt này, góc tường này, đúng là nạy đến mức đủ ẩn nấp đấy!  

             Vân Sương lộ vẻ tủi thân cúi thấp đầu xuống đất, tựa như một dâm phụ bị trăm người mắng mỏ, bị ánh mắt khác thường của đám người kia nhìn, cả người rất khó chịu!  

             Hoàng đế lạnh lùng chăm chú nhìn tất cả, một đôi mắt rồng sáng ngời lóe lên, ngón tay gõ trên bàn theo tiết tấu. Rất lâu sau mới thở dài, dùng tiếng nói uy nghiêm không thể hoài nghi, nói: "Nói xong chưa, vậy ngày mai thành hôn như thường lệ!"  

             Lông mày nhíu lại, Trác Uyên bật cười thành tiếng: "Bệ hạ, chuyện Trác Uyên ta không muốn làm, thì không ai có thể ép!"  

             Rầm!  

             Một tiếng động lớn vang lên, Hoàng đế nổi giận lên tiếng: "Làm càn, trẫm chính là vua một nước, là Cửu Ngũ Chí Tôn. Lời nói chính là thánh chỉ, một lời đã định. Trác Uyên, ngươi thật to gan, dám chống lại ý chỉ của trẫm?"  

             Không nén được mà co rụt đôi ngươi, tất cả mọi người ở đây kinh ngạc không hiểu, cơ thể không khỏi run lên, cảm thấy nghi ngờ.  

             Hôm nay bệ hạ sao thế nhỉ, đối phương chính là thiên hạ đệ nhất đại quản gia mà lão ta khâm thưởng cho, tứ hôn lại chỉ là một chuyện nhỏ, sao lại tức giận đến thế, còn nổi trận lôi đình?  

             Trong này, chắc chắn có gì kỳ lạ, không chỉ đơn giản là kháng chỉ!  

             Kẻ già đời hơn trong triều đã nhìn ra chút manh mối.  

             Hai người Gia Cát Ngọc Long và Lãnh Vô Thường thì trong lòng lại càng rõ, yên lặng theo dõi thay đổi. Qua thời gian dài nhẫn nhịn như vậy, cuối cùng Hoàng đế cũng muốn bắt đầu động thủ!  

             "Phụ hoàng, xin người bớt giận. Thật... Thật ra Vĩnh Ninh vốn là tỷ muội tốt với Vân Sương, cho dù sau này hầu chung một chồng, cũng không có gì lớn! Về phía nhị ca, hắn vốn không xứng với Sương Nhi, người hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi, tuyệt đối đừng giận chó đánh mèo lên bọn họ!"  

             Vĩnh Ninh sợ Hoàng đế thật sự trong cơn giận dữ gây bất lợi cho hai người Trác Uyên, không tránh khỏi cảm thấy lo lắng, vội vàng lên tiếng xin xỏ.  

             Thế nhưng, Hoàng đế lại không hề để ý tới, vẫn giận giữ mắng không ngừng: "Vĩnh Ninh, con im miệng. Tên Trác Uyên này làm ác, trẫm không phải nhịn hắn một ngày hai ngày. Làm khách quý của sứ đoàn bị trọng thương, tổn hại trọng địa nơi vương phủ. Trong mắt không có vương quyền, xem thường vương pháp, ngang ngược càn rỡ. Hôm nay trẫm ban phúc cho, để hắn làm phò mã, vậy mà hắn còn dám kháng chỉ bất tuân. Đúng thật là tội ác ngập trời, trời đất không tha..."  

             Hoàng đế giận dữ mắng chửi một hơi rất nhiều tội ác của Trác Uyên, đúng là tội lỗi chồng chất, mười tội ác không thể tha, người hay thần cũng đều tức giận, tội ác tày trời. Có lẽ Trác Uyên chết một trăm lần, cũng khó mà chuộc được tội nghiệt!  

             Trác Uyên, Lãnh Vô Thường và Gia Cát Ngọc Long là người duy nhất hiểu rõ trong đó, nội tâm bình tĩnh, vẻ mặt lạnh nhạt. Dù sao muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.  

             Lúc Hoàng đế muốn nâng ngươi, có thể nâng ngươi lên như thánh nhân. Lúc muốn hạ ngươi, cũng có thể chế giễu ngươi không khác gì ác ma. Tóm lại, tùy ở Hoàng đế yêu thích thôi.  

             Lúc lão ta muốn đối phó với ngươi, đương nhiên muốn lấy tội danh, dù ngươi có lầm hay không thì đều có thể tìm ra.  

             Huống chi, Trác Uyên vốn là ác nhân tự nhận, tìm một chút tội án còn không phải là chuyện dễ dàng sao?  

             Thế nhưng những người Khuyển Nhung thẳng tính kia, ai nấy đều cảm thấy choáng váng!  

             Ai da, nếu người này tội ác tày trời như thế, sao các ngươi lại giữ hắn đến bây giờ? Không phải là mới vừa phát hiện ra hắn có bản tính ác ma như vậy đấy chứ.  

             Trác Uyên từ chối cho ý kiến, cười lạnh: "Xem ra bệ hạ đã chướng mắt Trác mỗ, vậy tại hạ ở lại đây cũng không có ý nghĩa gì, chúng ta đi!"  

             Nói rồi, Trác Uyên dẫn đám người Lạc gia đi ra ngoài!  

             Rầm!  

             Lại là một tiếng động lớn phát ra, Hoàng đế vỗ bàn đứng dậy, tức giận đến râu ria run lên: "Hừ, Trác Uyên, ngươi quá không coi ai ra gì, dám xem thường trẫm. Muốn đi, không dễ như vậy đâu!"  

             "Ồ? Trong Thiên vũ, ta thật sự không biết, ai có năng lực cản được ta thế?" Không khỏi cười nhạo một tiếng, Trác Uyên khinh thường nhếch miệng.  

             Ngang ngược!  

             Đám người cảm thấy run rẩy, nhưng cũng chỉ có thể âm thầm gật đầu, thực lực Trác Uyên, bọn họ hiểu rõ hơn bất kỳ ai.  

             Mắt Hoàng đế hơi híp, trên mặt lộ ra sát ý không hề che dấu: "Thường nói, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân! Trác Uyên, ngươi quá cuồng vọng. Người đâu, bắt lấy!"  

             Vừa dứt lời, nương theo một tiếng xé gió, đột nhiên một tia sáng màu đỏ phóng đến Trác Uyên, đồng thời một tiếng trẻ con non nớt theo đó vang lên: "Lão già, dược liệu cấp sáu, nhớ kỹ đấy..."

Advertisement
';
Advertisement