Kết quả là lời này của Trác Uyên đã khiến nó không còn gì. Như thế này, trong lòng phụ hoàng sẽ nghĩ như thế nào, nhất định sẽ xem thường quà tặng của mình!
Tuy trong lòng vô cùng nôn ngóng nhưng hoàng đế vẫn tỏ vẻ thờ ơ, khẽ cười xua tay nói: "Thái tử có lòng. Đạo làm quân vương, lấy lòng dân là quan trọng nhất, người thu phục được lòng dân sẽ vô địch thiên hạ. Nếu dựa vào bàng môn tà đạo dù có ngồi vững giang sơn cũng không được lâu. Bức họa này tuy không có hiệu quả như thiên quân vạn mã nhưng lại là một kiệt tác của thiên hạ, là trân bảo thế gian, trẫm sẽ tiếp nhận nó."
“Đa tạ Phụ hoàng dạy dỗ!” Thái tử chắp tay cảm ơn hoàng đế vì đã giúp mình giảm bớt ngượng ngùng.
“Người đâu, ban thưởng!” Hoàng đế khua tay, khẽ nói.
Ngay lập tức có hầu cận mang theo chiếc hộp gỗ đến cho thái tử, khi mở chiếc hộp gỗ ra thì thấy bên trong có ngọc như ý màu xanh.
"Thái tử, ngươi là con trưởng của trẫm. Trẫm mong ngươi được bình an vạn sự như ý!"
“Đa tạ phụ hoàng ban thưởng!” Thái tử chắp tay cung kính nhận lấy ngọc như ý, vẻ mặt tràn đầy kích động. Trác Uyên nhìn thấy thì nhếch môi khinh thường, cũng chỉ cho ngươi một cái như ý, không phải là giang sơn, ngươi kích động cái khỉ gì!
Sau đó, đợi sau khi thái tử cúi người lui ra ngoài, nhị hoàng tử Vũ Văn Dũng lại sải bước đi về phía trước, cúi đầu hành lễ với hoàng đế: "Hài nhi chúc phụ hoàng phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn. Hôm nay có đặc biệt chuẩn bị một món quà để bày tỏ lòng hiếu thảo của hài nhi!"
Dứt lời, trong tay hắn ta lóe lên tia sáng, Phương Thiên Họa Kích dài chín thước đập ầm xuống đất, làm rung chuyển toàn bộ hội trường.
Đám hộ vệ kinh ngạc, vội vàng đi đến bảo vệ hoàng đế, hoàng đế khẽ vẫy tay ra hiệu bọn họ lui ra, bọn họ mới rời đi.
"Ừm, hoàng nhi, ngươi đây là..." Chòm râu của hoàng đế rung rung, giống như đã nhìn ra tất cả, trong lòng thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhị Hoàng Nhi của mình thực sự là chỉ có võ, không có mưu!
Quả nhiên, nhị hoàng tử ngẩng đầu kiêu ngạo, cười ra tiếng: "Khởi bẩm phụ hoàng, cây kích nhập trời xé mây này là bát phẩm linh binh, thế gian hiếm có. Hài nhi không dễ dàng gì mới tìm thấy, xin dâng tặng phụ hoàng"
“Ừm…nhưng mà hoàng nhi, ngươi bảo phụ hoàng làm gì với thứ này?” Lông mày hoàng đế vô thức run lên, cười khổ nói.
Nhị hoàng tử ngây ngẩn, thấy hơi bối rối. Dùng linh binh cấp tám để làm gì? Đương nhiên là để chiến đấu hộ thân, phụ hoàng biết rõ còn cố ý hỏi làm gì?
Hay là nói phụ hoàng cố ý bênh vực đại ca, cố tình chèn ép mình?
Nghĩ đến đây, vẻ mặt nhị hoàng tử ảm đạm, nắm chặt tay nói: "Khởi bẩm phụ hoàng, linh binh cấp tám này của nhi thần hẳn là mạnh hơn bức họa kia của đại ca."
Nghe vậy, Trác Uyên không nhịn được hừ một tiếng, đảo trắng mắt bất lực. Mọi người cũng cùng nhau thở dài, nhìn về phía Nhị hoàng tử cười khổ.
Đại ca à, thần binh này của ngài tốt hơn nhiều so với của thái tử gia, nhưng ngài phải phân biệt rõ trường hợp. Bây giờ là mừng thọ hoàng đế, ngươi mang theo vũ khí giết người làm quà thọ thần cho hoàng đế, có được sao! Cho dù có tặng cho tướng lĩnh dẫn binh là Độc Cô lão nguyên soái cũng gần giống như vậy.
Đây là bởi vì hoàng đế là lão cha của ngươi, nếu đổi thành người khác, nhất định phải cho chém.
Hoàng đế lại thở dài thườn thượt, cười khổ lắc đầu, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ngoan cố của nhị hoàng tử, chỉ có thể gian nan gật đầu: "Được rồi, quà của hoàng nhi ta sẽ nhận lấy. Tuy nhiên, thứ như vậy ta không dùng đến. Nếu không, ta sẽ tặng lại nó cho ngươi. Mong ngươi vì Thiên Vũ ta ra trận diệt giặc, bảo vệ quốc gia!"
Vừa nói, hoàng đế vừa vẫy tay, hai cận vệ rút Phương Thiên Họa Kích đang cắm trên mặt đất ra, kính cẩn trao lại cho nhị hoàng tử.
Thấy vậy, nhị hoàng tử không khỏi vội vàng nói: "Chờ đã, phụ hoàng, như vậy không phải là không thu lễ vật của ta sao. Linh binh cấp tám của ta chẳng lẽ còn không bằng bức họa nát đó của đại ca? Xin phụ hoàng hãy nhận lấy, xem xét kỹ càng."
Sắc mặt hoàng đế hơi chìm xuống, trong mắt lóe lên tia sắc bén, hoàng đế lạnh lùng nói: "Dũng Nhi, ngươi tặng trẫm sẽ nhớ kĩ. Trẫm thưởng cho ngươi, ngươi không muốn cũng phải muốn. Nếu trẫm không muốn cho ngươi, ngươi không thể cưỡng ép để lấy, có lấy cũng vô dụng, có biết không?"
Nhị hoàng tử chợt thấy rùng mình, dường như hắn ta đã cảm nhận được sát khí của hoàng đế, vì vậy run rẩy gật đầu, cúi đầu cất Phương Thiên Họa Kích vào trong túi.
Đến đây, hoàng đế mới lại mỉm cười gật đầu hài lòng.
Tuy nhiên, trong những người có mặt không còn bầu không khí thoải mái vui vẻ như trước nữa, bọn họ đã thực sự thấy được sự tàn nhẫn lãnh khốc khi thiên tử nổi giận.
Trong lòng mọi người đều biết, vị hoàng đế này nhất định không phải hiền hòa như ngoài mặt, lão ta mới là hung thú thật sự...