Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

“Thông Nhi, thường ngày con chạy ngược chạy xuôi, kiến thức uyên bác, có lẽ đã sưu tầm được rất nhiều đồ vật thú vị. Con chuẩn bị thọ lễ gì cho trẫm đấy, ngược lại trẫm rất muốn nhìn xem!”  

             Cuối cùng, hai vị hoàng tử đã chúc thọ xong, đến lượt Tam hoàng tử Vũ Văn Thông. Tên mập kia như một đống thịt mỡ yên lặng ngồi trên ghế, không nhúc nhích.  

             Hoàng đế không khỏi giật mình, kỳ lạ nhìn hắn ta, cười trêu.  

             Thân thể tên mập không nhịn được run rẩy, xoa mồ hôi trên trán. Vẻ mặt hắn ta đầy lúng túng, run rẩy đứng dậy, đi đến trước mặt Hoàng đế, tươi cười nói: “Ha ha ha... Phụ hoàng, thật ra vốn dĩ nhi thần định chuẩn bị một phần thọ lễ vô cùng lớn cho người, vừa đẳng cấp vừa có mặt mũi, lại có lý...”  

             “Nói chuyện chính!” Lông mày Hoàng đế run lên, sắc mặt đã hơi sầm xuống.  

             Tên mập chà xát hai cái tay heo đầy mỡ, cái ót chảy mồ hôi như thác nước, ngượng ngùng nói: “Chẳng qua hài nhi nghĩ đến ngày thường phụ hoàng dạy bảo chúng con, trong thiên hạ này đều là đất của hoàng đế, đất xung quanh thì thuộc về vương thần. Thiên hạ này đều là của phụ hoàng, còn có đồ vật gì không phải của phụ hoàng sao? Cho dù nhi thần dâng lên thọ lễ gì cũng chỉ là lấy đồ vật của phụ hoàng tặng cho phụ hoàng mà thôi, thế gian này làm gì có đạo lý lấy đồ của mình tặng lại cho mình?”  

             “Vì thế...” Râu Hoàng đế không ngừng giật giật, lạnh lùng nhìn tên mập.  

             Tên mập ừng ực nuốt một ngụm nước miếng, gãi đầu chảy đầy mồ hôi như thác nước, liên tục cười gượng: “Vì vậy... Phụ hoàng, người hiểu mà...”  

             “Hừ, tất nhiên trẫm hiểu. Trẫm là vua của một nước, tại lễ mừng thọ trăm tuổi, khắp thiên hạ đều cống nạp lên triều đình, chỉ có nhi tử ngoan của trẫm lại chẳng chuẩn bị thứ gì...”  

             “Không không không... Phụ hoàng, người đừng hiểu lầm, chẳng qua nhi thần cảm thấy mặc kệ chuẩn bị thọ lễ gì đều là những thứ tầm thường, khó bày tỏ lòng kính yêu của nhi thần đối với phụ hoàng tôn kính. Vì vậy, nhi thần cố ý đi theo danh sư, học điệu múa mừng thọ một tháng. Kính chúc phụ hoàng phúc thọ an khang!”  

             Tên mập vội vàng phất tay áo, đi tới trước mặt hoàng đế, ra hiệu cho nhạc sĩ cách đó không xa tấu nhạc, sau đó bịch bịch bịch nhảy một điệu múa vô cùng kỳ lạ.  

             Không, có lẽ không phải điệu múa này kỳ quái mà là người múa quái lạ.  

             Chỉ thấy tên mập vừa gãi đầu tạo dáng, vừa làm vẻ mặt quyến rũ, đống thịt mỡ trên người giống như sóng biển, rung động hết lớp này đến lớp khác.  

             Hình ảnh đó trực tiếp khiến tất cả mọi người nhìn thấy vô cùng buồn nôn, tự nhiên xuất hiện cảm giác say sóng.  

             Cùng lúc đó, tên mập đầy sức sống nhảy lên, cả người không ngừng rung động. Tất cả mọi người ở đây liên tục cúi thấp xuống, suýt chút nữa phun hết cơ quan nội tạng trong bụng ra ngoài.  

             Rắc, rắc!  

             Không chỉ một người, tất cả nắm đấm của những người ở đây đều phát ra âm thanh xương cốt vỡ tan, ánh mắt nhìn tên mập đỏ bừng.  

             Nếu không kiêng dè thân phận hoàng tử của hắn ta, đoán chừng hiện tại mọi người đã xông lên giết hắn rồi!  

             Mụ nội nó chứ, cái quái gì thế, người khác nhảy múa thì cảnh đẹp ý vui, ngươi nhảy thì muốn mạng già người ta!  

             Trên mặt Hoàng đế lúc xanh lúc trắng, thân thể run rẩy, hung hăng siết chặt hai tay, hai mắt đỏ bừng, giống như đang cố gắng chịu đựng. Thế nhưng cuối cùng vẫn không nhịn nổi, lão ta bất ngờ vỗ bàn, gầm lên: “Ngừng!”  

             Két!  

             Tên mập vặn vẹo vòng eo dừng lại, vẻ mặt đầy vô tội nhìn về phía Hoàng đế đang tức giận trào máu, hồn nhiên chớp đôi mắt to.  

             Các vị khách quý thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy một sự thoải mái không rõ lý do, cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh trở lại!  

             “Thông Nhi, lần sau lúc tới gặp trẫm nhớ dẫn danh sư của con theo, trẫm hứa sẽ không đánh chết lão, lui xuống đi!” Hoàng đế phất tay, gần như mất hết sức lực thở ra một hơi.  

             Tên mập cúi người hành lễ, bịch bịch chạy trở về chỗ ngồi như một chú chim nhỏ vui vẻ, cuối cùng cũng lừa gạt qua cửa rồi.  

             Khách quý còn lại cũng thoải mái thở ra một ngụm khí bẩn, nhìn Hoàng đế đầy cảm kích, rốt cuộc không cần nhìn đứa nhi tử ngu xuẩn kia nhảy múa, đúng là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn...  

             Thái Tử hít sâu, lắc đầu bật cười, lại đứng dậy cúi người với Hoàng đế: “Phụ hoàng, mặc dù kỹ thuật nhảy múa của Tam đệ không đẹp mắt nhưng tốt xấu gì cũng là một phần tấm lòng của đệ ấy, lòng hiếu thuận chân thành, xin phụ hoàng ban thưởng!”  

             “Hừ, hắn ta thì có cái gì để thưởng?” Hoàng đế vô thức hừ một tiếng, trong mắt lóe lên tia sáng, bình tĩnh hỏi.  

             Thái Tử mỉm cười, lại cúi người lạy: “Phụ hoàng, ba huynh đệ chúng con là đồng bào cùng một mẫu thân, hôm nay được phụ hoàng yêu quý ban thưởng cho con và Nhị đệ, chỉ có Tam đệ không có thưởng, quá vắng vẻ đệ ấy. Kinh xin phụ hoàng nghĩ cho tấm lòng hiếu thuận thành khẩn của Tam đệ, ban một ít phần thưởng cỗ vũ Tam đệ.”  

             “Trẫm lặp lại lần nữa, người khắp thiên hạ này đều có thể phong thưởng, chỉ riêng hắn ta thì không được!” Trong mắt Hoàng đế thoáng qua tia sáng, lạnh lùng cười nói: “Hơn nữa, hắn ta có thứ gì để được ban thưởng?”

Advertisement
';
Advertisement