"Bệ hạ giá đáo!"
Một giọng nói sắc nhọn vang lên, hoàng đế mặc long bào, long hành hổ bước đi trên con đường chính giữa yến tiệc, theo sau là hơn chục hộ vệ tinh thần hăng hái.
Ba vị hoàng tử nhìn thấy thì nhanh chóng bước sang một bên, cung kính hành lễ. Văn võ bá quan, Ngự Hạ Bát Gia và đoàn sứ thần Khuyển Nhưng ở hai bên đều đồng loạt đứng lên, hơi cúi đầu, cung kính nhìn thánh nhan uy nghiêm.
Hoàng đế đi đến ngồi xuống ngự tọa, quét mắt nhìn tất cả những người có mặt, râu khẽ run lên, lớn tiếng nói: "Hôm nay là thọ thần của trẫm, cả thiên hạ đều cùng vui. Chư vị có mặt ở đây, đặc biệt là đoàn sứ giả Khuyển Nhung từ xa đến, trẫm rất đỗi vui mừng, tất cả đều ngồi xuống đi."
“Tạ bệ hạ, chúc ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Đám người lại đồng loạt cúi đầu, rồi ngồi xuống chỗ ngồi.
Lúc này, thái tử lại đứng dậy, tiến lên hai bước đến trước mặt hoàng đế rồi chắp tay, cúi đầu cười nói: "Thọ thần trăm tuổi của phụ hoàng cả nước đều vui mừng. Hôm nay nhi thần có chuẩn bị một món quà, chúc phụ hoàng phúc thọ an khang, giang sơn vững chắc. Vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
"Ồ, thái tử từ trước đến nay luôn thông tuệ. Ta phải xem kỹ món quà này. Hẳn là có thứ gì vượt ngoài dự đoán đây, ha ha ha..." Hoàng đế vuốt râu cười, sau đó vẫy tay nhàn nhạt nói: “Trình lên đây!"
Vừa dứt lời, đã thấy hai người hầu kính cẩn mang một cuộn tranh đi đến trước đám người, rồi nhẹ nhàng mở cuộn tranh ra.
Trong phút chốc, mùi mực tỏa ra, rồng bay phượng múa, bút lực mạnh mẽ, mũi kiếm đỉnh phong. Chỉ thấy ở trên cuộn tranh đó là một bức tranh thủy mặc sông núi. Giang sơn nguy nga sóng nước lăn tăn, sống động như thật, như thể sắp bước ra khỏi bức họa.
Mà ở góc dưới bên phải của cuộn tranh, có đề ba chữ cứng cáp hữu lực: Đan Thanh Sơn!
Đồng tử Thác Bạt Lưu Phong không khỏi co rút lại, hắn ta vô cùng sửng sốt, kêu ra tiếng: "Đây là...người đầu tiên ở Tây Châu, một họa gia điên, Giang Sơn Xã Tắc Đồ của Đan Thanh Sơn sao?"
"Không sai, Thác Bạt công tử quả là có con mắt tinh tường. Đây là kiệt tác hiếm có do vị tiền bối đó truyền lại, Giang Sơn Xã Tắc Đồ!"
Khóe miệng thái tử khẽ cong lên, hắn ta ngẩng đầu đắc ý nhìn đám người có mặt, trong mắt tràn đầy vẻ tự hào.
Trác Uyên nhất thời sửng sốt, hắn không hiểu, chỉ là một bức họa nát mà thôi, có cái gì to tát đâu. Đây là thế giới coi thực lực làm đầu, một bức họa của một thư sinh, cho dù hắn ta có vẽ đẹp đến đâu thì có tác dụng gì chứ?
Nhưng ngay sau đó, Trác Uyên đã hoàn toàn hiểu được giá trị của bức họa này, cũng hiểu được vì sao vị thiếu soái Khuyển Nhung này lại kinh ngạc như vậy.
"Như mọi người đều biết, dù là Thiên Vũ chúng ta hay Khuyển Nhung, ở trong Tây Châu chẳng qua chỉ là những quốc gia nhỏ như hạt vừng. Nhưng tám trăm năm trước, Tây Châu xuất hiện một kỳ nhân, không chỉ có thực lực đứng đầu Tây Châu, hơn nữa còn là một họa gia vô cùng đam mê hội họa, có thể nói là văn võ song toàn. Từng dựa vào thực lực của một người mà đẩy lùi mười đại tông môn, trở thành cao thủ số một Tây Châu!"
Mọi người đều kinh ngạc nhìn thái tử, yên lặng lắng nghe hắn ta nói.
Thật ra, mọi gia tộc có chút danh giá ở Tây Châu đều đã từng nghe đến truyền thuyết kinh thế này, không ngờ lại là sự thật, thật sự có một người như vậy, một bức họa như vậy.
Về phần người mới đến như Trác Uyên đương nhiên là không biết.
Tuy nhiên, tất cả mọi người có mặt đều kính nể vị cao thủ tuyệt thế này, vì vậy đều nín thở lắng nghe.
Thái tử hắng giọng, có vẻ rất thích thú với cảm giác trở thành tâm điểm của đám đông, hắn ta nói tiếp: "Người ta đồn rằng hắn đã từng vẽ nên một kiệt tác của thế gian, chính là Giang Sơn Xã Tắc Đồ này. Khi đó hắn thấy hiểm cảnh của núi non như thần sơn này, tự say mê kỹ thuật của mình, nên đã lập ra một ý nguyện vĩ đại. Sau này nếu ai đó có thể mang bức họa này đi tìm hắn, hắn phải hoàn thành một tâm nguyện của người đó. Cho dù là giúp người đó lập nên giang sơn cũng không thành vấn đề!"
Nghe vậy, mọi người không khỏi kinh ngạc, có cao thủ hàng đầu của Tây Châu ra tay giúp đỡ, vậy thì không phải là muốn lập một quốc gia lớn đến như thế nào cũng được sao, cho dù là toàn bộ Tây Châu cũng không thành vấn đề.
Sắc mặt của Thác Bạt Lưu Phong ngưng trọng, đầu mày không khỏi run lên khi nhìn vào cuộn tranh. Nếu truyền thuyết này là thật, vậy bức họa này rơi vào tay Thiên Vũ, có thể coi như là một vũ khí giết người cực lớn!
Không được, nhất định phải cướp được bức tranh này!
Đồng tử chợt ngưng lại, Thác Bạt Lưu Phong và Hãn Thiết Ma nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà gặp thầm gật đầu.
Tuy nhiên, vào lúc này, một âm thanh đột nhiên nhàn nhạt vang lên: "Vậy thì thái tử điện hạ, xin hỏi Đan Thanh Sơn này, hiện tại đang ở đâu?"
Ờ!
Thái tử không khỏi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy là Trác Uyên thì không khỏi ho khan một tiếng, xấu hổ nói: "Nghe nói vị tiền bối này đã biến mất tám trăm năm trước, mất hết tung tích. Không ai biết nơi ở của hắn…"
"Xùy!"
Thái tử chưa kịp dứt lời, Trác Uyên đã cong môi khinh thường: "Không tìm được người. Bức họa này có tác dụng gì sao?"
Phụt!
Một tiếng cười khúc khích vang lên từ đám đông. Những lời này của Trác Uyên tuy thô, nhưng lại rất có lý. Lão nhân gia đã biến mất tám trăm năm, ngươi lấy bức họa nát này ra cũng không thể thống nhất được giang sơn, chỉ có thể dùng làm vật trang trí mà thôi.
Thác Bạt Lưu Phong và Hãn Thiết Ma đều ngây ra, nghĩ lại cũng đúng thôi, làm sao một vị cao thủ đã biến mất tám trăm năm lại đột nhiên xuất hiện được. Suy cho cùng, bức họa này cũng chỉ là một bức họa, không có tính uy hiếp như vậy.
Hai má thái tử hơi nóng, dữ tợn liếc nhìn Trác Uyên, trong lòng thầm hận.
Bà nội ngươi, trước mặt nhiều người như vậy cũng không cho lão tử một bậc thang. Bảo vật mà trước đây ta tặng cho ngươi đều tặng không rồi!
Vốn dĩ thái tử cho rằng món quà của mình không có tác dụng gì, nhưng có truyền thuyết xa xưa gắn liền với nó, còn có thể khoe khoang trước mặt mọi người, giả vờ trâu bò, lấy lòng phụ hoàng.