Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Chẳng lẽ...chỉ vì tính cách của nàng giống với Ngưng Nhi?  

             Nghĩ đến đây, khóe miệng Lạc Minh Ngọc tràn đầy chua xót. Nhưng thái tử lại cười to, ôm quyền nói: "Vậy thì xin chúc mừng Trác quản gia, thánh nữ kết hợp với anh hùng, thật sự là tuyệt phối, hahaha..."  

             Trác Uyên ngẩng đầu cười, rất bình tĩnh tiếp nhận. Vân Sương xấu hổ đến đỏ mặt, cúi thấp đầu, mặt đầy mơ hồ.  

             Hiện giờ nàng vẫn không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, vì sao đột nhiên lại rơi vào loại quan hệ này với Trác quản gia?  

             “Các vị, mời vào trong!” Nói nhỏ thêm vài câu, thái tử phất tay mời mọi người vào Hoàng thành.  

             Trác Uyên đi trước với Vân Sương, khi bước vào đại sảnh yến hội, hắn nhìn thấy Ngự Hạ Bát gia, Gia Cát Ngọc Long, Độc Cô Chiến Thiên...đều đã đến, ngay cả đoàn sứ giả Khuyển Nhung cũng đã đến.  

             Nhìn Tra Lạp Hãn và Triết Biệt đã tu dưỡng năm ngày mà sắc mặt vẫn tái nhợt, Trác Uyên đột nhiên nở một nụ cười hài hước. Còn hai người kia đều nhìn hắn chằm chằm, trong mắt tràn đầy sợ hãi.  

             Hãn Thiết Mã và Thác Bạt Lưu Phong cũng đang quan sát kỹ hắn, nhưng càng quan sát, họ càng kinh hãi.  

             Cả hai không thể tin được rằng Trác Uyên còn trẻ như vậy đã có thực lực nghịch thiên đến thế, thật không thể tin được. Nếu không thể trừ khử, sau này sẽ là một tai họa lớn.  

             Nhưng làm thế nào để trừ khử hắn lại khiến bọn họ gặp nhiều khó khăn.  

             “Ái chà, Trác quản gia, lại có tình mới à!” Lúc này, một giọng nói mang theo ngữ điệu kỳ quái truyền vào tai Trác Uyên. Trác Uyên quay đầu nhìn thì thấy người đó chính là Mẫu Đan Lâu chủ của Hoa Vũ Lâu.  

             Dường như là thấy bất bình thay cho Sở Khuynh Thành, ánh mắt Mẫu Đan Lâu chủ nhìn Trác Uyên tràn đầy căm phẫn.  

             "Mẫu Đan, câm miệng, không được thất lễ!"  

             Tiếng quát lớn già nua vang lên, sau khi lão lão tức giận trừng mắt nhìn nàng ta một cái mới nhìn Trác Uyên cười một tiếng: "Ha ha ha...xin lỗi Trác quản gia, tính tình nàng thẳng thắn, mong ngài đừng trách!"  

             "Nào có, nàng nói rất đúng, lão tử quả thật có tình mới!"  

             Trác Uyên cười lạnh, cố ý kéo tay Vân Sương, khoe khoang trước mặt đám người, vô cùng thẳng thắn đi đến vị trí của Lạc gia ngồi xuống, rồi mạnh mẽ kéo Vân Sương về phía mình.  

             Hành động này không chỉ khiến lông mày của những nữ tử có mặt hơi cau lại, mà Vân Sương cũng đỏ mặt, cảm nhận được ánh mắt như kim châm của những người trong Hoa Vũ Lâu, nàng không dám ngẩng đầu lên vì xấu hổ. Như thể nàng đã làm điều không biết xấu hổ, cướp Trác Uyên từ tay của nữ tử khác vậy.  

             Mấu chốt là nàng không biết chuyện gì cả, từ sáng sớm đã bị Trác Uyên kéo đến bên cạnh!  

             Cứ như vậy, Vân Sương như ngồi trên kim châm, vẻ mặt uất ức ngồi bên cạnh Trác Uyên, đôi mắt to mờ sương...  

             Sau khi Ngự Hạ Bát Gia, văn võ trong triều và đoàn sứ giả Khuyển Nhung đều đã yên vị, thái tử mới dẫn theo ba vị hoàng tử đi đến vị trí hàng đầu, chắp tay chào đám người, cười nói: "Hahaha...Hôm nay là thọ thần trăm tuổi của phụ hoàng, cả nước đều vui mừng, có các vị đến chúc thọ, đặc biệt là đoàn sứ giả Khuyển Nhung từ xa đến, quả thật là ân đức của thánh thượng chiếu rọi khắp nơi, quan hệ Thiên Vũ Khuyển Nhung, mãi luôn vững kết…"  

             Đám người Thác Bạt Lưu Phong không quen với lễ tục Thiên Vũ và những lời a dua như thế này, bất đắc dĩ đảo trắng mắt. Nghe thì có vẻ như bọn họ đến đây để chúc thọ, nhưng vẫn như là bọn họ chiếm tiện nghi vậy, đến lời cảm ơn cũng không có, có ý gì vậy?  

             Nhưng điều họ không biết là theo luật trị quốc của Thiên Vũ vua có quyền lực lớn nhất.  

             Các ngươi may mắn được đến chúc thọ hoàng đế, đương nhiên là các ngươi chiếm được tiện nghi, bằng không thì làm sao có thể dễ dàng gặp được hoàng đế thiên tử?  

             Tuy nhiên, đối với loại logic kỳ lạ này, người Khuyển Nhung vốn thẳng như ruột ngựa hoàn toàn không thể hiểu được...  

             Mặt khác, ngay lúc thái tử đang thao thao bất tuyệt tâng bốc không ngừng, ở trong Ngự thư phòng, hoàng đế đã ăn mặc chỉnh tề, ra vẻ uy nghiêm chuẩn bị đi tới sảnh tiệc nơi tiếp đón khách.  

             “Tất cả mọi người đều tới rồi sao?” Chòm râu của hoàng đế khẽ rung, ánh sáng trong mắt lóe lên như tia chớp.  

             Một bóng đen xẹt qua, quỳ rạp xuống đất: "Khởi bẩm bệ hạ, khách mời đều đã tới, xin bệ hạ chỉ thị!"  

             "Tốt lắm, nên đến đều đã đến, ván cờ này cuối cùng cũng đã đến lúc kết thúc!"  

             Hoàng đế khẽ cười, chậm rãi đi tới trước bàn, cầm lấy một con cờ ấn mạnh ấn vào xuống bàn cờ, lạnh lùng nói: "Mật lệnh Minh Châu ngàn năm trước đã bắt đầu thực thi, Thiên Vũ cuối cùng sẽ là của trẫm, Hừ!"  

             Hoàng đế nắm chặt tay rồi đột ngột quay người sải bước đi về phía yến tiệc. Tên hầu cận bên cạnh đuổi theo…

Advertisement
';
Advertisement