Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Năm ngày sau, chính là ngày diễn ra thọ yến trăm tuổi của Hoàng đế Thiên Vũ. Thiên hạ đại xá, trăm quan chúc mừng, đoàn sứ giả của Khuyển Nhung xin yết kiến để chúc thọ, bát gia được triệu kiến diện thánh, thiên hạ một mảnh phồn vinh, cả nước cùng nhau chúc mừng.  

             Trác Uyên hiếm có lúc chỉnh trang lại từ đầu đến cuối, tuấn tú rạng ngời. Chẳng qua khóe miệng hắn vẫn treo lên nụ cười xấu xa đặc trưng đó.  

             "Thọ yến hôm nay sẽ là nơi bắt đầu và cũng là nơi kết thúc của mọi thứ. Cứ đợi xem, hừ..."  

             Trác Uyên nheo mắt lại, trong mắt hắn khẽ lóe lên tia sáng, đột nhiên bước ra khỏi phòng. Mà ở đó, người Lạc gia đã đứng chờ từ rất lâu. Khi nhìn thấy Trác Uyên đi ra, ánh mắt bọn họ đều không khỏi sáng lên.  

             Đó là vì Trác Uyên thường ngày lười biếng, không để ý nhiều đến hình tượng của bản thân, hôm nay sau khi ăn mặc chỉnh trang một hồi, thực sự là anh tuấn không nói thành lời.  

             Khiến cho mắt của Lạc Minh Ngọc và Vân Sương đều khẽ động, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ lạ.  

             "Ha ha...Trác quản gia, hôm nay ngươi đi xem mắt sao. Tuấn tú tiêu sái như vậy, không biết sẽ mê hoặc biết bao nhiêu thiếu nữ đang hoài xuân đây!" Bàng thống lĩnh cười lớn nói.  

             Lạc Minh Viễn cũng vội vàng gật đầu, nhưng Trác Uyên lại không tỏ thái độ gì mà cười thần bí: "Hôm nay là sinh nhật của bệ hạ, ta dù sao cũng phải cho lão mặt mũi chứ? Hơn nữa, lão còn phong ta là thiên hạ đệ nhất quản gia nữa."  

             "Này, Trác huynh đệ, bình thường ngươi vốn không coi trọng mấy cái hư danh này, sao hôm nay lại..." Bàng thống lĩnh sửng sốt hỏi.  

             Trác Uyên lại chậm rãi lắc đầu không hề trả lời, chỉ nhìn về phía Lạc Minh Viễn rồi trịnh trọng nói: "Minh Viễn, lát nữa dù có chuyện gì xảy ra ngươi cũng không được hoảng hốt. Là gia chủ của một nhà, đây là tâm thái cơ bản nhất ngươi cần phải có!"  

             Lạc Minh Viễn sửng sốt, không hiểu chuyện gì cả nhưng vẫn khẽ gật đầu.  

             “Còn nữa, bốn tiểu quỷ kia, chuyện tối hôm qua ta nhắc nhở các ngươi, các ngươi đã nhớ chưa?” Sau đó, Trác Uyên nhìn về phía Ma Sách Tứ Quỷ nói.  

             Quỷ Hung Ác không để ý cười lớn, trong lòng hắn ta như đã có dự tính nói: "Trác quản gia yên tâm, chuyện khác ta không dám nói, nhưng loại chuyện này chúng ta nắm rất chắc, hahaha..."  

             “Trác Uyên, làm sao vậy. Ngươi lại làm trò quỷ gì vậy?” Lạc Minh Ngọc ngẩn ra, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.  

             Trác Uyên thản nhiên lắc đầu, cười nói: "Không có chuyện gì, đi thôi."  

             Trong lòng Lạc Minh Ngọc nghi ngờ, nhưng chỉ có thể ngờ vực liếc mắt nhìn hắn, rồi dẫn đám người rời đi. Tuy nhiên, khi chuẩn bị lên xe ngựa đi tới Hoàng thành, Trác Uyên vốn vẫn luôn ngồi chung xe với nàng và Minh Viễn, nay lại chọn ngồi chung xe với Vân Sương.  

             Điều này không khỏi khiến nàng càng thêm nghi hoặc, đồng thời trong lòng cũng dâng lên cảm giác hụt hẫng.  

             Vân Sương cũng thấy giật mình, trên má hiện lên một vệt ửng hồng, vốn muốn từ chối nhưng Trác Uyên da mặt dày đã tự làm theo ý mình ngồi xuống, còn tiện thể kéo nàng, cười xấu xa nói: "Sương Nhi, ngươi có vẻ không muốn đi cùng với ta!"  

             “Ừm, không phải, ngươi nên ngồi cùng với đám người Lạc tiểu thư…” Vân Xương đã ở Lạc gia không phải một hai ngày, làm sao nàng có thể không biết tình cảm của Lạc Minh Ngọc dành cho Trác Uyên chứ?  

             Hơn nữa, Trác Uyên là đại quản gia của Lạc gia, cùng với Lạc Minh Ngọc một người là chủ một người là tớ, hỗ trợ lẫn nhau. Nàng là người ngoài lại ở quá gần với người trong lòng của người ta, điều này làm cho nàng cảm thấy hơi lúng túng.  

             Nhưng Trác Uyên lại không để ý lắm, trên mặt vẫn treo lên nụ cười xấu xa, nói mấy lời có chút kỳ quái: "Vậy ngươi phải làm quen dần thôi. E là sau này, thời gian chúng ta ở đơn độc cùng nhau sẽ khá dài đấy!"  

             "Cái gì?"  

             Vân Sương giật mình, nhìn chằm chằm vào Trác Uyên không rời mắt, hai má càng đỏ bừng. Lời này của Trác Uyên nàng không biết có ý gì, nhưng khi nghe được những lời này, trái tim nàng không rõ nguyên do bỗng đập thình thịch.  

             Giống như một con thỏ nhỏ đang nằm trong lòng nhảy nhót lên xuống!  

             Trác Uyên không nhìn nàng, chỉ yên lặng ngồi trong xe ngựa, khuôn mặt luôn luôn mang theo vẻ tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay.  

             Đoàn xe của Lạc gia phi nhanh trên đường lớn của đế đô, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng thành. Mà ở đó, thái tử đã dẫn theo hai hoàng tử khác đứng đợi sẵn bên ngoài.  

             Chỉ là khi thấy xe ngựa của Lạc gia đi tới, tam hoàng tử Vũ Văn Thông vui vẻ cười lớn, thái tử cũng khẽ gật đầu, chỉ có nhị hoàng tử Vũ Văn Dũng, gò má chợt giật giật, tựa hồ đang nghĩ đến quá khứ đau khổ nào đó, khuôn mặt già dặn ngay lập tức rũ xuống.  

             Hai người thái tử và tên mập biết hết tâm tư của hắn ta liếc nhìn nhau, không hẹn mà gặp quyết định lơ đi hắn ta, tiến lên chào đón.  

             Kẽo kẹt một tiếng, cửa xe mở ra, Lạc Minh Ngọc và Lạc Minh Viễn bước ra khỏi chiếc xe đầu tiên. Hai người ngẩng đầu nhìn vào trong, không khỏi sửng sốt, quản gia Trác Uyên đâu?  

             Đúng lúc này, cửa xe ngựa thứ hai mở ra, Trác Uyên từ bên trong bước xuống, trong tay còn cầm tay của Vân Sương mặt đang đỏ bừng.  

             Hai người vừa nhìn thấy thì giật mình, trong lòng như hiểu ra điều gì đó. Lạc Minh Ngọc nhìn hai người như vậy thì cơn ghen nổi lên, tự hỏi hai người này có một chân với nhau từ khi nào?  

             Hừ, tên đáng ghét này quá ưu tú, có quá nhiều người ngấp nghé hắn, đúng là phòng không được tránh không xong!  

             Nhưng tất cả mọi người đều không nhìn thấy, cách đó không xa, Nhị hoàng tử nhìn thấy hai người bọn họ thân mật như vậy, đồng tử không khỏi co lại, trên mặt hiện lên vẻ phức tạp cổ quái...  

             "Ôi, Trác huynh thật là phong lưu phóng khoáng nha! Ngày nào cũng thấy ngươi trái ôm phải ấp khoe tình cảm. Cẩu độc thân như ta biết sống sao đây?" Tên mập lắc đầu thở dài.  

             Trác Uyên không phủ nhận, chỉ khẽ xua tay, cười tủm tỉm nói: "Tên mập, nói thật với ngươi, trước đây đều là giả, lần này mới là thật!"  

             Nghe vậy, Vân Sương nhìn Trác Uyên với vẻ không thể tin được, khuôn mặt càng đỏ hơn, trái tim cũng sắp nhảy ra ngoài. Trác quản gia có loại tình cảm này với mình từ khi nào?  

             Cơ thể Lạc Minh Ngọc không ngừng run rẩy, giống như bị ngũ lôi oanh tạc. Đây là lần đầu tiên Trác Uyên thừa nhận tình cảm của mình, trước đây cho dù là Sở Khuynh Thành hắn cũng chưa từng thừa nhận.  

             Nhưng bây giờ, tại sao hắn có thể mở lòng với một cô nương còn chưa quen được một tháng?

Advertisement
';
Advertisement