Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Nhìn về phương hướng bóng dáng người kia biến mất, Trác Uyên nhếch miệng cười một tiếng, sau đó cũng quay người, lại biến mất một lần nữa không thấy tăm hơi.  

             Ở một nơi kia, trong một lầu các lịch sự tao nhã, Lãnh Vô Thường đang tự rót trà uống, khoan thai nhã nhặn, vô cùng thích ý.  

             Đột nhiên một đợt sóng xuất hiện đảo qua cả tầng lầu này. Sau khi thấy không có người khác mới vụt một tiếng, bóng dáng Trác Uyên dần xuất hiện.  

             Hình như Lãnh Vô Thường cũng không ngạc nhiên vì sự xuất hiện của hắn, chỉ cười nhạt một tiếng, lại tự rót một chén rượu nhạt uống vào, cười hỏi: "Rốt cuộc Trác quản gia cũng đến. Không biết ngươi có chuyện gì mà lại mời lão hủ đến đây thương lượng?"  

             "Ha ha ha... Lãnh tiên sinh, thần toán vô địch thiên hạ, ngươi đoán xem?" Lông mày Trác Uyên nhướn lên, cười đùa nói.  

             Lãnh Vô Thường đột nhiên lắc đầu vẫn tự rót tự uống như cũ: "Ha ha ha... Người khác lão hủ tạm thời thử một lần, nhưng Trác quản gia tâm cơ khó lường, từ sau Bách Gia Tranh Minh lão hủ cũng không dám suy đoán nữa. Ngươi vẫn nên nói thẳng ra thì hơn."  

             "Trước mặt người tinh tường không nói chuyện mờ ám, lần này tại hạ mời tiên sinh đến đây chỉ có một chuyện muốn hỏi!"  

             "Nói!" Lãnh Vô Thường thoải mái khoát tay, cười nói.  

             "Lãnh tiên sinh, ngươi ở Đế Vương Môn nhiều năm, rốt cuộc muốn đạt được cái gì? Hiện tại đã đạt được rồi sao?" Trác Uyên trực tiếp hỏi.  

             Lãnh Vô Thường bất giác hơi khựng lại, tay cầm chén rượu có hơi run lên, lại bất đắc dĩ cười khổ ra tiếng: "Trác quản gia, ngươi không cần nói móc ta. Vốn dĩ sắp đạt được nhưng ngươi vừa xuất hiện, tất cả sự nghiệp to lớn của lão hủ đều bị ngâm nước nóng."  

             "Ôi, chuyện này sao có thể trách ta chứ? Cứ coi như không có ta, thì còn có Gia Cát thừa tướng không phải sao. Mà coi như không có Gia Cát thừa tướng thì đương kim Hoàng đế cũng không phải ăn chay..."  

             "Được rồi được rồi, rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?" Trác Uyên còn chưa nói dứt lời thì Lãnh Vô Thường đã vội vã cắt ngang, không nhịn được hỏi.  

             Trác Uyên hít sâu, vẻ mặt trịnh trọng: "Lãnh tiên sinh, ta chỉ muốn nói, ngươi cực khổ kinh doanh mấy chục năm ở Đế Vương Môn cũng không chiếm được thứ mình muốn, nhưng có lẽ đến Lạc gia ta có thể sẽ dễ dàng giành được?"  

             "Cái gì?" Đồng tử không nhịn được co rụt lại. Lãnh Vô Thường quá sợ hãi nhìn chằm chằm Trác Uyên rồi đột nhiên bật cười: "Trác quản gia, ngươi muốn đào chân tường tại sao lại đào đến người Lãnh mỗ chứ? Phải làm ngươi thất vọng rồi, đồ vật Lãnh mỗ muốn, có lẽ ngươi cũng không hiểu rõ ràng. Hơn nữa Lạc gia đã có ngươi, Lãnh mỗ tới không phải là dư thừa sao?"  

             "Nhưng nếu như... Ta không còn ở Lạc gia thì sao?" Đôi mắt Trác Uyên khẽ híp một cái, nhìn về phía Lãnh Vô Thường nói.  

             Lông mày Lãnh Vô Thường bất giác cau lại, sợ hãi thốt lên: "Ngươi nói cái gì, làm sao có thể?"  

             Tiếp theo Lãnh Vô Thường lại bật cười lắc đầu liên tục: "Được rồi, nếu Trác quản gia không còn ở lại Lạc gia, vậy thì gia tộc này chẳng khác gì một đám người ô hợp, cũng đâu có ý nghĩa gì."  

             "Ha ha ha... Ta đã có ý định rời đi, tất nhiên sẽ an bài tất cả mọi chuyện thỏa đáng, sẽ không để cho nó chia năm xẻ bảy. Hơn nữa, ta có một kế hoạch cần người hoàn thành giúp."  

             Nói xong, Trác Uyên nhìn về phía Lãnh Vô Thường, nghiêm túc nói: "Lãnh tiên sinh, lúc trước Gia Cát thừa tướng đã đề cập qua với ta. Mặc dù ngươi và lão ta đều là người phụ tá nhưng đều có tư lợi của mình. Thứ Gia Cát thừa tướng muốn lấy được, ta còn chưa rõ lắm. Nhưng thứ ngươi muốn, ta cũng đã có chút manh mối."  

             "Ngươi có còn nhớ trước đó đã từng nói, ba người chúng ta ở chung một chỗ thì thiên hạ này không ai địch nổi không? Lúc ấy ta đã phát hiện, mặc dù ngươi tự phụ nhưng lại càng hi vọng làm ra công trạng từ xưa đến nay chưa từng có. Hiện tại ta sẽ cho ngươi tất cả những thứ này."  

             Tiếng nói vừa dứt, Trác Uyên liền tiến đến bên tai Lãnh Vô Thường thì thầm vài câu.  

             Ban đầu Lãnh Vô Thường còn không có phản ứng gì nhưng rồi càng nghe càng sợ, cuối cùng hai con ngươi cũng muốn rớt đến nơi.  

             "Trác quản gia, đây chính là một nét bút lớn. Ngươi muốn thống nhất toàn bộ đại lục sao?" Đồng tử Lãnh Vô Thường không nhịn được co rụt lại, vẻ mặt kinh hoảng nhìn về phía Trác Uyên.  

             Trác Uyên lại thản nhiên cười, từ chối cho ý kiến: "Ta không nghĩ đến chuyện này. Dù sao ta cũng không phải là mưu sĩ chân chính mà vẫn đang lấy tu luyện làm chủ, hướng đến thiên đạo. Nhưng mà hẳn là Lãnh tiên sinh sẽ cảm thấy hứng thú với công trạng ngàn đời này."  

             Lãnh Vô Thường trầm ngâm một lúc khẽ gật đầu, lại cau mày nói: "Không tệ. Đây quả thực là công trạng lớn xưa nay chưa từng có. Nhưng với năng lực của Đế Vương Môn hẳn cũng có thể làm được. Vì sao lão phu phải nhờ cậy đến Lạc gia đây?"  

             "Bởi vì Lạc gia có ta. Có một vài thứ đặc thù chỉ có ta mới có thể cung cấp!"  

             Trác Uyên cười thần bí cũng không nói rõ thêm: "Có điều bây giờ ta cũng không bắt Lãnh tiên sinh phải quyết định nhanh như vậy, chỉ cần ngươi thay ta làm một chuyện ta sẽ xem như ngươi nhảy lên thuyền của ta. Còn sau này, ngươi vẫn là đại quản gia của Đế Vương Môn như cũ, có thể giúp nó thế nào thì cứ việc làm như thế, nếu như cuối cùng Lạc gia bại trận thì ngươi cũng sẽ không tổn thất quá lớn."  

             Lãnh Vô Thường đảo mắt gật đầu.  

             Trác Uyên cười lớn xích lại gần tai lão ta thì thầm.  

             Đến bước này, tất cả quân cờ đã bày ra. Chỉ chờ sau khi hắn chạy thoát khỏi thiên mệnh, xoay chuyển càn khôn...

Advertisement
';
Advertisement