Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vù!  

             Một trận đợt sóng vô hình phát ra, Trác Uyên dùng Vùng Thần Thức quan sát động tĩnh một dặm chung quanh, thấy không có bất kỳ ai theo đuôi mới ngạo nghễ bước vào quán trà kia, ngồi xuống đối diện người áo đen.  

             "Thật không ngờ tới có một ngày ngươi lại hẹn gặp ta?" Người áo đen vẫn liên tục cúi đầu không hề ngẩng lên khiến cho người ta không nhìn thấy diện mạo của hắn ta.  

             Trác Uyên khẽ cười một tiếng, từ chối cho ý kiến: "Chúng ta cũng coi như là bạn cũ, nhiều năm không gặp, hẹn nhau uống chút trà, trò chuyện đất trời cũng rất bình thường mà."  

             "Hừ, làm bộ vừa thôi. Rõ ràng là ngươi biết chúng ta có thù không đội trời chung. Giữa ta và ngươi cũng không có nhiều giao tình để nói như vậy!" Người áo đen cầm lấy chén trà thưởng thức một ngụm, lời nói lại lạnh lẽo như gió rét.  

             Lông mày Trác Uyên không khỏi nhướn lên, vui cười lên tiếng: "Ồ, xem ra ngươi cũng học được chút bản lĩnh nhỉ. Ngươi có tin ta sẽ lập tức vặn đầu ngươi xuống không?"  

             "Không tin!" Người kia chậm rãi lắc đầu, quả quyết nói: "Nếu ngươi muốn giết ta thì có thể ra tay bất cứ lúc nào, dù sao ta không phải là đối thủ của ngươi. Nhưng hôm nay ngươi đã hẹn ta ra, chắc hẳn không chỉ đơn giản là giết ta như vậy!"  

             Trác Uyên nhìn chằm chằm hắn ta thật lâu, bật cười lớn, nhẹ gật đầu: "Thì ra là thế. Những năm này ngươi đúng là tiến bộ không ít, không chỉ là thực lực hay tâm kế, mà cả lòng can đảm cũng tăng một bậc rất có phong độ năm đó của lão quỷ kia!"  

             Thân thể người áo đen bất giác run lên một cái, bàn tay cầm chén trà nắm chặt lại, nhưng cũng không nói câu nào chỉ tiếp tục chầm chậm uống trà xanh.  

             "Nói thẳng ra vậy. Theo thám tử nhà ta hồi báo, hình như bây giờ địa vị của ngươi không thấp, còn một chân đạp hai thuyền..."  

             "Thế nào, ngươi muốn dùng chuyện này uy hiếp ta?" Nhưng mà Trác Uyên còn chưa nói dứt lời, người áo đen kia đã cười lạnh một tiếng: "Hừ, vô dụng thôi. Hai cố chủ của ta đều ngầm đồng ý hành vi này, chuyện này không thể xem như điểm yếu của ta đâu!"  

             "Ta nghĩ là ngươi hiểu lầm rồi. Ta cũng không phải muốn uy hiếp ngươi mà chỉ muốn thương lượng với ngươi một chuyện. Không biết ngươi có hứng thú..." Nhìn chằm chằm thân hình hắn ta, Trác Uyên gằn từng chữ một: "Một chân đạp ba thuyền, dẫm một chân lên thuyền Lạc gia nhà ta?"  

             Thân thể người kia không khỏi chấn động, sợ hãi thốt lên: "Ngươi nói cái gì?"  

             "Hình như ta đã nói rất rõ ràng rồi mà."  

             Trác Uyên cười thoải mái, trong mắt lóe lên tia sáng thâm thúy: "Người ta nói thỏ khôn có ba hang, thêm một hang sẽ nhiều thêm một đường lui, đối với ngươi mà nói chuyện này hẳn là trăm lợi mà không có hại. Chẳng lẽ ngươi không muốn cân nhắc một chút sao?"  

             "Ngươi điên rồi đi, chúng ta là kẻ thù!" Người áo đen giận dữ vỗ bàn đứng dậy, kiên quyết nói: "Ta tuyệt đối sẽ không giúp các ngươi!"  

             Trác Uyên lạnh lùng nhìn hắn ta, khinh thường bĩu môi, cười khẽ một tiếng: "Cổ hủ, cực kỳ cổ hủ. Hóa ra ngươi cũng chỉ có trình độ bậc này."  

             "Ngươi nói cái gì?"  

             "Không có gì, ta chỉ nói là trước Bách Gia Tranh Minh, ta đã từng gặp Gia Cát Ngọc Long một lần, đàm luận đại thế thiên hạ. Lúc ấy lão ta đã hỏi ta, mặc dù lão ta và Lãnh Vô Thường đều bày mưu tính kế người khác nhưng cũng có tư lợi của mình. Ta khuất sau một gia tộc tam lưu như Lạc gia làm quản gia, rốt cuộc là vì cái gì? Ta chỉ trả lời lão ta một câu, dã tâm của ta lớn hơn lão ta rất nhiều."  

             Trác Uyên cười lạnh, trong mắt lóe lên khí phách ngông cuồng: "Cho nên trong mắt của ta, bất luận là Thần Toán Tử hay là trí giả đệ nhất đế quốc, ta đều mạnh hơn nhiều. Về phần ngươi, ngay cả bọn họ cũng không so được, bố cục bàn cờ của ngươi quá nhỏ..."  

             Thân thể người áo đen kia không kìm nén được run lên, giật mình ngay tại chỗ, giống như ngộ ra được điều gì, thật lâu không thốt ra tiếng.  

             Trác Uyên cứ nhìn hắn ta như vậy, lẳng lặng chờ đợi.  

             Thật lâu sau, hắn mới thở dài đứng dậy, lẩm bẩm nói: "Xem ra ngươi vẫn không nghĩ ra. Thôi quên đi, dù sao ta cũng không có nhiều thời gian để chờ ngươi suy nghĩ rõ ràng."  

             "Chờ một chút!"  

             Trác Uyên vừa định rời đi, thế nhưng người kia lại vội vã cản lại. Hắn ta lạnh lùng hỏi: "Bây giờ loạn thế của Thiên Vũ đã hình thành, sao ngươi có thể cam đoan người thắng lợi cuối cùng nhất định là Lạc gia các ngươi chứ?"  

             "Nếu như ta nói, bởi vì có lão tử ở đây cho nên Lạc gia không thể không cười đến cuối cùng, có lẽ ngươi cũng sẽ không tin, cho nên..."  

             Khóe miệng Trác Uyên nở một nụ cười quỷ dị, thở dài, thản nhiên nói: "Ta mới để ngươi một chân giẫm ba thuyền, bất kể ai là người thắng cuối cùng, ngươi cũng có thể kiếm một chén canh!"  

             Người áo đen kia trầm ngâm một chút, hỏi tiếp: "Thế nhưng nếu muốn giẫm lên thuyền lớn của Trác quản gia, ta phải làm gì? Ngươi sẽ không bảo ta đục chìm hai thuyền kia của mình chứ."  

             "Đương nhiên sẽ không, ngươi cũng đâu có ngốc. Cho dù ta bảo ngươi làm vậy thì ngươi cũng sẽ không làm. Ai cũng có tư tâm, nếu như Lạc gia không đáng tin cậy thì ít nhất vẫn còn có hai thuyền cho ngươi giẫm, không phải sao?" Trác Uyên lộ ra nụ cười quỷ dị, cực kỳ giống quái thúc thúc lừa gạt tiểu cô nương.  

             Người áo đen kia trầm ngâm một chút, khẽ gật đầu: "Nếu không xung đột với lợi ích hiện tại của ta, ta có thể hợp tác với ngươi!"  

             "Vậy là tốt rồi, kỳ thật chuyện rất đơn giản, ta cũng không cần ngươi hợp tác sâu bao nhiêu, chỉ cần vào thời khắc mấu chốt này, ngươi làm như thế, ta sẽ xem như ngươi đồng ý bước lên thuyền của ta..."  

             Tia sáng trong mắt lóe lên, đột nhiên Trác Uyên xích lại gần bên tai người áo đen, tinh tế thì thầm hai tiếng.  

             Sau khi người áo đen kia nghe xong, không khỏi giật mình, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Trác Uyên, thốt lên: "Ngươi điên rồi! Hiện tại khắp nơi ai cũng muốn trốn tránh nhân vật gậy quấy phân heo này, ngươi lại muốn đích thân làm bạo phong nhãn! Ngươi cho rằng mình là Cổ Tam Thông trong truyền thuyết sao?"  

             Trác Uyên thờ ơ nhún vai, từ chối cho ý kiến: "Không còn cách nào, hiện tại tất cả mọi người đều chỉ đầu mâu về phía ta, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục?"  

             Nghe được lời này, người kia nhìn chằm chằm hắn thật lâu, cuối cùng bày ra vẻ mặt khâm phục, gật đầu: "Hiện tại ta đã hiểu vì sao ngươi có thể đi đến địa vị hôm nay. Hung ác với người khác nhưng càng hung ác với chính mình hơn! Hơn nữa, chuyện ngươi muốn ta làm, ta cũng đã đoán được đại khái rồi. Ta chỉ có thể nói, Trác Uyên đúng là Trác Uyên, có sở trường thay đổi càn khôn!"  

             "Ha ha ha... Ta nhận lời khích lệ của ngươi. Mong chúng ta hợp tác vui vẻ!" Tia sáng trong mắt Trác Uyên lóe lên, tươi cười duỗi tay ra.  

             Người áo đen kia nhìn hắn một cái, vỗ tay bộp một tiếng với hắn, quay người rời khỏi quán trà biến mất trong đêm đen thăm thẳm.

Advertisement
';
Advertisement