Nếu không có Liên Nhi giới thiệu, bọn họ cũng không dám tin cái đồ vật đen sì nằm co thành một cục trên đất này lại chính là thần xạ thủ của bọn họ, Xạ Thiên Lang Triết Biệt.
Chờ sau khi hai người họ được kể lại đầu đuôi câu chuyện thì hoàn toàn sợ ngây người.
Bọn họ không dám tin, dũng sĩ dũng mãnh thiện chiến của Khuyển Nhung, hai cao thủ xếp hạng thứ hai thứ ba trong Bát Lang Vệ liên thủ xuất kích lại không làm bị thương nổi một cọng tóc gáy của đối phương còn không nói, ngược lại còn bị người ta nhẹ nhàng đánh tàn phế.
Nếu không phải Gia Cát Ngọc Long kịp thời ra mặt, có lẽ bọn họ đã không có khả năng sống sót trở về.
Giờ khắc này, hai người Thác Bạt Lưu Phong đã không còn để ý tới chuyện truy cứu trách nhiệm vì hành động tự tiện của ba người, mà đang bị sự thật tàn khốc trước mắt làm kinh sợ tột đỉnh.
Rốt cuộc tên Trác Uyên này là cao thủ đáng sợ đến mức nào chứ!
Lạnh lùng quét mắt nhìn đám người, Gia Cát Ngọc Long thở dài, lắc đầu: "Ôi, lão phu đã sớm nói qua với các ngươi, không nên tùy tiện trêu chọc tiểu tử kia, các ngươi..."
"Thật xin lỗi Gia Cát thừa tướng, tại hạ không biết cách dạy muội muội, mong ngài rộng lượng bỏ qua. Sau này tại hạ nhất định sẽ quản giáo chặt chẽ, không để xảy ra chuyện ảnh hưởng tới đại cục như vậy nữa!" Thác Bạt Lưu Phong vội vã ôm quyền, khom người bồi tội. Sau đó hung hăng trừng hai người Liên Nhi một chút, trừng cho đến khi hai người họ xấu hổ không biết chui vào đâu.
Về phần Triết Biệt, hắn ta chỉ có thể yên lặng nằm trên mặt đất làm một cục than đen.
Vù!
Bỗng nhiên mặt đất xảy ra một cơn chấn động. Sau một phen cử động, bóng dáng Hô Liên Sài chậm rãi chui ra từ trong lòng đất, đầu tiên là ôm quyền nhìn đám người, sau đó lại quay sang báo với Gia Cát Ngọc Long: "Thừa tướng đại nhân, như ngươi dự đoán, quả nhiên sau lưng Trác Uyên có người theo đuôi. Nhưng mà tên Trác Uyên này quả thật lợi hại, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi, không chỉ hai người theo đuôi kia mà ngay cả ta cũng không theo kịp. Sau đó hình như bọn họ đều quay về phục mệnh, cũng không chạy theo tới nơi này của chúng ta!"
"Ha ha ha... Nhất định là người của bệ hạ. Nhưng mà tâm tư của tiểu tử Trác Uyên này kín đáo, xảo trá như hồ ly, muốn theo dõi hắn, chỉ sợ rằng trong Thiên Vũ khó có ai làm được. Hai người theo đuôi kia cũng đang chờ gặp may mà thôi!"
Gia Cát Ngọc Long khinh thường cười khẽ một tiếng, lại nhìn về phía Hô Liên Sài, gật đầu khen: "Ẩn Lang Vệ Hô Liên Sài, ngươi đúng là thông minh, biết chạy đi tìm lão phu giúp đỡ, không tồi không tồi!"
"Thừa tướng đại nhân quá khen. Tên Trác Uyên kia quá mức biến thái, tại hạ đoán rằng toàn quân chúng ta sẽ bị diệt, chỉ có thể mời thừa tướng đại nhân ra mặt."
"Đúng vậy, lần này nếu không phải nhờ Gia Cát thừa tướng ra mặt, chỉ sợ xá muội và những thuộc hạ này của tại hạ đều sẽ bị kia kẻ kiêu ngạo kia diệt trừ. Bất luận là làm ca ca hay là làm Thiếu soái, tại hạ đều muốn chân thành nói lời cảm tạ với thừa tướng đại nhân!" Thác Bạt Lưu Phong vung ống tay áo, trịnh trọng khom lưng chín mươi độ, cung kính lạy.
Gia Cát Ngọc Long thấy thế vội vàng đỡ hắn ta dậy, cười nhẹ lắc đầu: "Công tử quá khen rồi, kỳ thật cho dù lần này lão phu không ra mặt, lấy tâm kế của Trác Uyên cũng sẽ không tùy ý sát hại người của sứ đoàn Khuyển Nhung các ngươi!"
"Ồ?" Thác Bạt Lưu Phong nhíu chặt lông mày, vẻ mặt không hiểu: "Nghe tiểu muội nói, vừa rồi sát khí của người kia đã hiện rõ như ban ngày!"
Gia Cát Ngọc Long từ chối cho ý kiến, lắc đầu cười thầm: "Chỗ đáng sợ của tiểu tử này cũng không chỉ là sức mạnh kinh khủng kia mà còn có tâm kế sâu không thấy đáy. Đoán chừng bộ dáng hung hãn trước đó là làm cho lão phu nhìn, muốn dẫn dụ lão phu ra mặt. Lúc đó, kẻ ra mặt giúp các ngươi chẳng khác gì là kẻ các ngươi thân quen nhất. Hiện tại, có lẽ bệ hạ cũng đã biết chuyện lão phu và các ngươi ngầm qua lại rồi."
"Cái gì?"
Đồng tử Thác Bạt Lưu Phong bất giác co rụt lại, gương mặt khẩn trương: "Vậy chuyện này phải làm sao đây?”
Gia Cát Ngọc Long chậm rãi khoát tay áo, không để ý chút nào: "Không sao, âm mưu và dương mưu khác nhau, âm mưu vĩnh viễn không thể lộ ra ánh sáng nhưng dương mưu lại không cố kỵ nhiều như thế. Cho dù bọn họ biết được thì sao, tình thế phát triển thế nào vẫn sẽ phát triển thế đó, lão già đó đã không cản nổi nữa rồi!"
"Thế nhưng dù vậy, không bị phát hiện vẫn tốt hơn!" Thác Bạt Lưu Phong cau mày thở dài, sau đó vẻ mặt không hiểu nhìn về phía lão ta, thắc mắc: "Thừa tướng đại nhân, ngươi đã biết ý đồ của Trác Uyên, vì sao còn ra mặt?"
Lông mày Gia Cát Ngọc Long không khỏi run rẩy, trong mắt lóe lên một tia mê mang hiếm có: "Đó là bởi vì lão phu cũng không dám đánh cược xem Trác Uyên có ra tay thật hay không. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Cả đời lão phu gặp vô số người, đếm tới đếm lui cũng chỉ nhìn không thấu hai người, hắn là một trong số đó!"
"Ồ?" Lông mày nhíu lại, trong mắt mọi người hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Gia Cát Ngọc Long được xưng là trí giả đệ nhất Thiên Vũ. Trác Uyên mới chừng ấy tuổi, hẳn là kinh nghiệm sống chưa nhiều, vậy mà đến cả Gia Cát Ngọc Long cũng không nhìn thấu hắn?
Hình như nhìn ra tâm tư của đám người, Gia Cát Ngọc Long bật cười lớn lắc đầu: "Có lẽ trước Bách Gia Tranh Minh ta còn có thể nhìn ra một chút, nhưng sau đó thì hoàn toàn không nhìn thấu hoặc là nói không muốn nhìn. Bởi vì trong trận chiến giữa các gia tộc kia, hắn đã làm ra một việc ngoài dự kiến của tất cả mọi người!"
"Chuyện gì?" Hai mắt Thác Bạt Liên Nhi sáng lên, nghi ngờ hỏi.
Gia Cát Ngọc Long bật cười lắc đầu, thở dài một tiếng, ánh mắt thâm thúy nhìn mọi người trong phòng: "Giận dữ vì hồng nhan! Đó là lần đầu tiên lão phu thấy hắn mất lý trí vì một nữ nhân, nhưng bên trong sự điên cuồng đó lại xen lẫn sự nham hiểm khó mà phỏng đoán. Cho nên cuối cùng Đại công tử Đế Vương Môn bỏ mình, Lạc gia cũng sớm tiến vào vòng xoáy loạn thế này."
"Nếu xem xét đến đại cục, đây là chuyện cực kì không khôn ngoan, trong lòng hắn cũng biết rõ ràng nhưng hắn vẫn cứ làm như vậy. Có điều cũng chính từ lúc này, Thần Toán Tử đã không thể nhìn thấu hắn, lão phu cũng không dám tùy ý phỏng đoán tâm tư hắn, giữa điên cuồng và cơ trí đã không còn ai có thể nắm được ranh giới cuối cùng của hắn."
Gia Cát Ngọc Long hít vào một hơi thật dài, cười khổ một tiếng: "Hiện tại các ngươi đã biết vì sao lão phu cam tâm tình nguyện bại lộ cũng phải ra mặt cứu các ngươi rồi chứ. Bởi vì hiện tại lão phu cũng khó mà đoán được khi đó hắn đang điên cuồng hay tỉnh táo!"
Nghe được lời này, đám người xung quanh cảm thán một trận, nhất là quốc sư Hãn Thiết Ma lại càng trầm ngâm hơn. Người hành động không chút dấu vết như thế mới là người đáng sợ nhất!
Ở một nơi khác, Trác Uyên đi vào một phòng trong quán trà nhỏ. Nơi đó sớm đã có một bóng người khoác áo bào đen...