Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Trác quản gia, ra tay lưu tình!"  

             Đột nhiên, ngay khi sát ý ngút trời của Trác Uyên đã không thể kiềm chế mà tuôn trào, một tiếng hét lo lắng đột nhiên vang lên. Ngay sau đó, Gia Cát Ngọc Long mang theo một đội nhân mã vội vã chạy tới.  

             "Bọn họ là người của sứ đoàn Khuyển Nhung, bất luận phạm phải tội lớn ngập trời thế nào cũng không thể tùy ý xử lý!"  

             Trác Uyên liếc mắt lườm lão ta, cười lạnh một tiếng: "Xem ra Gia Cát thừa tướng biết bọn họ đã làm gì, vậy ngươi hẳn cũng hiểu rõ, bọn họ vừa ám sát ta..."  

             "Trác quản gia, xin nghe lão phu giải thích. Chắc hẳn ngươi cũng rõ ràng hành động hôm nay của bọn họ đều là ân oán cá nhân không liên quan đến đại cục. Nếu như ngươi giết bọn họ, chắc ngươi cũng có thể đoán được tám chín phần mười rằng trong tương lai, đại cục sẽ phát triển theo hướng nào. Đó chắc chắn không phải là kết quả mà Trác quản gia mong muốn."  

             Gia Cát Ngọc Long tâm cơ khó lường, tất nhiên cũng biết Trác Uyên không phải là hạng người hiên ngang lẫm liệt, biết nhân từ nương tay. Dùng tình cảm hóa dùng lý giãi bày (1), còn không bằng dùng lợi ích để dụ dỗ hắn. Thế nên lão ta trịnh trọng nói: "Nếu hôm nay Trác quản gia chịu buông tha cho bọn họ, lão phu dám cam đoan, ngày sau bọn họ nhất định sẽ có ích với Trác quản gia. Ngươi là người thông minh, hẳn không cần lão phu phải nói thẳng."  

             (1) 动之以情晓之以理: Có nghĩa là dùng tình cảm để cảm hóa người khác, dùng lý trí để làm người khác thấu hiểu.   

             Trác Uyên nhìn chằm chằm lão ta thật lâu, mí mắt khẽ rung rung như đang suy nghĩ.  

             Đương nhiên hắn hiểu rõ ý tứ của Gia Cát Ngọc Long. Sứ đoàn Khuyển Nhung này đều là người nhà và bằng hữu thân tín của Thác Bạt Thiết Sơn, binh mã đại nguyên soái Khuyển Nhung. Nếu diệt trừ bọn họ ở Thiên Vũ, chẳng phải sẽ khiến lão nguyên soái kia tức giận, xua quân xuôi nam sao!  

             Đến lúc đó, đơn giản sẽ có hai kết quả.  

             Một là ai làm thì người đó chịu trách nhiệm, Trác Uyên giết người ta rồi thì dùng đầu mình mà chống đỡ mối họa này. Thế nhưng Trác Uyên là ai, sẽ tuỳ tiện khuất phục sao? Đến lúc đó chắc chắn sẽ khiến cho Thiên Vũ đại loạn, ngược lại còn để Khuyển Nhung thừa cơ chui vào chỗ hở.  

             Cho nên Hoàng đế sẽ không chọn con đường này. Như vậy chỉ còn có một cách là điều mà ngay cả Hoàng đế đang ngủ cũng phải cười tỉnh.  

             Khuyển Nhung đánh tới, toàn bộ con dân Thiên Vũ đồng tâm hiệp lực, kể cả là Bát Gia hay Tứ Trụ đều ra mặt nghênh đón. Còn chuyện Trác Uyên ngươi gây ra ta sẽ không truy cứu, ngươi xông lên hiến mạng trên chiến trường cho ta.  

             Cứ như vậy, Hoàng đế chẳng những có thể khiến các thế lực lớn suy yếu giữ gìn Thiên Vũ ổn định mà còn nhân tiện dạy dỗ Khuyển Nhung, thể hiện được uy phong của Thiên Vũ, thật đúng là một công đôi việc.  

             Đến lúc đó tất cả mọi người ở chỗ này đều là kẻ thua, chỉ có một mình Hoàng đế thắng.  

             Đây gọi là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi!  

             Đôi mắt Trác Uyên đảo vòng, nắm đấm đang siết chặt nhẹ nhàng thả lỏng ra, sát khí trên người cũng dần thối lui. Gia Cát Ngọc Long thấy vậy thở phào một cái, hiểu được Trác Uyên vẫn biết lấy đại cục làm trọng, buông tha cho bọn họ, cảm thấy cả người thư thái.  

             Nói chuyện với người thông minh đúng là bớt lo!  

             Thế nhưng lão ta còn chưa kịp đòi người trên tay Trác Uyên, giọng điệu cười nhạo của hắn đã xuất hiện bên tai: "Đúng rồi, thừa tướng đại nhân, lần này xem như ngươi nợ ta một món nợ ân tình, sau này đừng quên trả đấy!”  

             Chòm râu của Gia Cát Ngọc Long bất giác run lên, lắc đầu bật cười.  

             Tiểu tử này đúng là được đằng chân lân đằng đầu! Rõ ràng là nếu thả những người này ra, tất cả mọi người đều có chỗ tốt nhưng hắn lại làm như chỉ mình lão ta được lợi.  

             Có điều nghĩ lại, nhờ chuyện này quan hệ của lão ta và Khuyển Nhung sẽ càng thêm gần, lời ấy của Trác Uyên cũng không sai. Gia Cát Ngọc Long chỉ có thể cười gật đầu: "Được, coi như lão phu nợ ngươi một cái nhân tình, ngày sau nếu có gì cần nhờ tới, lão phu nhất định sẽ ra tay giúp đỡ!"  

             Nghe được lời này, Trác Uyên hài lòng gật đầu, trong mắt lóe lên một tia sáng không tên.  

             Tiếp theo Trác Uyên giao toàn bộ mấy người này cho Gia Cát Ngọc Long mang đi. Dù sao hắn cũng không bị thương chỗ nào, không truy cứu nữa.  

             Hình như Ma Sách Tứ Quỷ nghe được động tĩnh ở chỗ này, vội vàng chạy đến, thấy chuyện hay đã kết thúc, không khỏi cảm thấy tẻ nhạt vô vị, thở dài một hơi.  

             Ôi, tới chậm rồi, không còn gì để hóng hớt nữa...  

             Trác Uyên thấy bọn họ tới, thầm khen tới thật đúng lúc, thuận tiện giao ba người Vĩnh Ninh cho bọn họ hộ tống trở về, hắn còn có việc khác phải làm.  

             Dù sao hiện tại hội hoa đăng đã bị phá hư, chung quanh là đống đổ nát thê lương, người xem đèn cũng đã bị dọa chạy không còn gì để lưu luyến, thế nên ba người cũng thuận theo mà đàng hoàng quay về.  

             Nhìn ba người yên ổn rời đi, lại nhìn bóng lưng Gia Cát Ngọc Long mang theo đám người Khuyển Nhung đi xa, Trác Uyên không khỏi nhếch mép cười, vòng sáng vàng trong con ngươi bên phải lóe lên rồi tắt ngúm, vụt một tiếng, biến mất không còn bóng dáng.  

             Vù vù!  

             Tiếng xé gió truyền đến, bỗng nhiên hai bóng đen xuất hiện ở vị trí Trác Uyên vừa đứng nhìn chung quanh một chút, nghiến răng nghiến lợi mắng to: "Khỉ thật, bản lĩnh tiểu tử này cao cường, chẳng khác gì thần long thấy đầu không thấy đuôi, nếu không chộp được đuôi hắn thì chỉ chớp mắt đã không còn bóng dáng, làm sao chúng ta theo được?"  

             "Haiz, đừng nói chuyện này nữa, trước tiên phải về bẩm báo với thống lĩnh đại nhân, mẹ nó chúng ta lại mất dấu hắn nữa rồi!" Người còn lại bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, thân hình chợt động, không thấy bóng dáng.  

             Người kia thở dài một tiếng rồi bám gót theo sau, không còn tung tích.  

             Nơi này trở nên hoang vu vắng lạnh một lần nữa. Chỉ là tất cả mọi người đều không phát hiện trên mặt đất thỉnh thoảng xuất hiện nhúc nhích rất nhỏ...  

             Một canh giờ sau, bên trong dịch quán của sứ đoàn, Gia Cát Ngọc Long bình tĩnh nhìn vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ của hai người Thác Bạt Lưu Phong và Hãn Thiết Ma trước mặt, bên cạnh là vẻ mặt xấu hổ của Thác Bạt Liên Nhi và Tra Lạp Hãn đã gãy một cánh tay.

Advertisement
';
Advertisement