Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Được!"  

             Thác Bạt Liên Nhi không thèm suy nghĩ đã gật đầu đồng ý. Tra Lạp Hãn nghe vậy thì sốt sắng kêu lên: "Tiểu thư..."  

             Thế nhưng Thác Bạc Liên Nhi không mảy may lo lắng chút nào, khua tay áo ra hiệu cho hắn ta yên tâm. Hiện tại những mũi tên kia đã tới phạm vi một mét quanh người Trác Uyên, với số lượng tên bắn tới lớn như thế, cho dù không bắn chết hắn cũng không thể nào không trúng nổi một mũi đâu nhỉ.  

             Cho nên Thác Bạt Liên Nhi tự cho là mình đã đứng ở thế bất bại.  

             Tra Lạp Hãn thấy vậy cũng gật đầu yên lòng, trong bụng cười thầm.  

             Cho dù tiểu tử này có thực lực mạnh đến đâu cũng làm gì có chuyện không bị một mũi tên nào bắn trúng, bọn họ đâu có gặp quỷ! Lần đặt cược này tiểu thư thắng chắc rồi!  

             Thế nhưng một khắc sau, hai người bọn họ mới giật mình phát hiện, chết tiệt, thật đúng là gặp quỷ rồi...  

             Hai đồng tử Trác Uyên ngưng tụ, một đợt sóng nguyên thần vô hình lan xa, ngay lập tức dò ra được đằng sau cây đại thụ cách xa ngàn mét có một người đang ẩn mình, hẳn là người đã bắn ra mấy trăm mũi tên này, Triết Biệt.  

             Từ xa Triết Biệt cũng cảm nhận được cỗ chấn động này, biết Trác Uyên đã thăm dò ra phương hướng của hắn ta nhưng vẫn không hề để bụng.  

             Ngay lập tức Trác Uyên sẽ bị một trăm mũi tên của hắn ta bắn xuyên tim, Bồ Tát bùn sang sông còn khó giữ nổi mình (1), Trác Uyên có thể làm gì hắn ta cơ chứ?  

             (1) 泥菩萨过江, 自身难保: Bồ Tát được đắp nặn bằng đất bùn, khi sang sông bị ngâm trong nước cũng sẽ nhão ra. Đây là phép ẩn dụ ý bảo ai đó còn không thể tự bảo vệ mình chứ đừng nói đến việc giúp đỡ người khác.  

             Thế nhưng một chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra. Dưới ánh mắt khó tin của tất cả mọi người, Trác Uyên chậm rãi nâng tay phải lên như một vị đế vương không ai bì nổi, chờ đến khi những mũi tên vàng kia bắn tới trước ngực mình thì vỗ tay bộp một tiếng, ra lệnh: "Đi!"  

             Vù!  

             Mấy trăm mũi tên trước mắt đồng loạt biến mất, đợi đến lúc xuất hiện lần nữa đã bắn tới sau cây đại thụ cách xa nơi này ngàn mét, chỗ ẩn thân của Triết Biệt.  

             "Đây là trò quỷ gì?"  

             Nhìn thấy những mũi tên vàng hắn ta bắn ra đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, vây kín khắp bốn phương tám hướng, Triết Biệt bị dọa cho hồn phi phách tán, mắng to thành tiếng.  

             Ngay sau đó từng tiếng nổ ầm ầm liên tiếp vang lên, tất cả mũi tên đều bắn lên người hắn ta.  

             Hào quang sáng chói không ngừng lấp lóe phía chân trời nhưng kèm theo đó lại là từng tiếng kêu to thê thảm. Đoán chừng đến cả vị Thần Tiễn Thủ kia cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tại sao tất cả mũi tên hắn ta bắn ra đều rơi hết xuống người hắn ta.  

             Lần đầu tiên sử dụng tuyệt học, đối tượng thử nghiệm lại chính là bản thân mình?  

             Bịch một tiếng, một sinh vật đen như mực rớt xuống từ trên cây đại thụ kia, toàn thân run rẩy, máu tươi không ngừng trào ra ngoài. Thế nhưng hắn ta lại không quan tâm nhiều như vậy, trong miệng chỉ liên tục lẩm bẩm nói mớ, trong mắt cũng đều là mê mang không hiểu.   

             Có lẽ đang bận vừa mắng chửi vừa đau thương mất rồi...  

             Trác Uyên phóng mắt nhìn về phương xa, đợi đến khi vòng sáng vàng trong con ngươi bên phải dần dần tan biến mới bất giác cười khẽ một tiếng: "Ha ha ha... Thật không hổ là Xạ Thiên Lang trăm phát trăm trúng. Mấy trăm mũi tên mà không trật một mũi nào, bội phục bội phục!"  

             Hai người Thác Bạt Liên Nhi và Tra Lạp Hãn kinh ngạc nhìn Trác Uyên, dĩ nhiên đã hoàn toàn ngu người, trong lòng có một vạn con thảo nê mã (2) đang mặc sức lao nhanh!  

             (2) 草泥马: Trong tiếng Trung, thảo nê mã đồng âm với câu chửi đmm.  

             Vừa rồi... Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tiểu tử này làm gì mà nghịch thiên quá vậy!  

             Giờ này khắc này, ánh mắt hai người nhìn về phía Trác Uyên đã không thể dùng một từ kiêng kị đơn giản để hình dung, mà phải là cực kỳ hoảng sợ!  

             Rốt cuộc tên này là thần thánh phương nào, mới hô một tiếng đã khiến tất cả mũi tên bắn ra hoàn toàn chuyển hướng, bắn về phía chủ nhân cũ của chúng? Đây mẹ nó vừa xảy ra chuyện gì?  

             Trác Uyên không khỏi cười khẽ một tiếng, khóe môi nhếch lên một độ cong quỷ dị, lần nữa nhìn về phía Thác Bạt Liên Nhi: "Liên Nhi cô nương, có vẻ như trận đánh cược này ta thắng, ngươi nên nhận thua là vừa!"  

             Thác Bạt Liên Nhi và Tra Lạp Hãn nuốt một ngụm nước bọt, liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nhau lui về sau hai bước, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên giống như đang nhìn một con quái vật không biết chạy ra từ phương nào.  

             Trác Uyên chẳng những có sức mạnh vô địch mà còn có một thân đầy tà thuật quỷ dị. Đây là điều bọn họ trăm triệu lần không nghĩ tới.  

             Hiện tại, rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được lời khuyên bảo lúc trước của Gia Cát Ngọc Long chính xác cỡ nào. Người ta một đường chọc cả Thất gia mà vẫn sống nhăn răng đến bây giờ, không phải là không có lý do!  

             Tổ sư ngươi chứ, quái vật như thế ai mà dây dưa nổi!  

             Bọn họ cũng phát hiện, Đế Vương Môn đúng là có dũng khí, dám đấu với tên quái vật này đến tận bây giờ...  

             "Liên Nhi cô nương, từ trước đến nay Trác Uyên ta ghét nhất hai loại người. Một là không biết tự lượng sức mình, hai là không tuân thủ cam kết. Hôm nay các ngươi đã phạm phải một điều, ta không hi vọng các ngươi lại phạm thêm điều còn lại. Nếu không ta sẽ không nhân từ nương tay!" Đôi mắt Trác Uyên khẽ híp lại, cuối cùng sắc mặt cũng lạnh xuống.  

             Hơi thở bất giác bị kìm hãm, trong lòng Thác Bạt Liên Nhi vừa tức vừa khổ. Lúc trước ở Thú Vương Sơn, Trác Uyên độc chiếm Hóa Hình Nhũ và một đống thiên tài địa bảo do nàng ta phát hiện, cho nàng ta leo cây.  

             Hiện tại hắn lại có thể vênh váo tự đắc nói nàng ta không tuân thủ hứa hẹn, thật đúng là trơ tráo đến cực điểm.  

             Tra Lạp Hãn thì càng xấu hổ đỏ bừng mặt, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.  

             Hắn ta là lực sĩ đệ nhất Khuyển Nhung, trên chiến trường đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Bây giờ lại bị một tiểu quỷ Thiên Huyền cảnh răn dạy, còn giáo huấn hắn ta không biết tự lượng sức mình. Đường đường là Ác Lang Vệ, điều này khiến lòng kiêu ngạo của hắn ta không tài nào chịu nổi.  

             Thế nhưng không còn cách nào khác. Thế giới này thực lực vi tôn, thực lực người ta mạnh hơn ngươi, nói ngươi không có liêm sỉ thì ngươi chính là kẻ không có liêm sỉ, nói ngươi không giữ chữ tín thì ngươi đúng là không biết giữ chữ tín, ngươi còn làm được gì đây, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lấy mà thôi!  

             Nếu không, ngươi tính phản bác như nào? Quả đấm của ngươi có cứng hơn người ta sao?  

             Thiên Vũ trị quốc bằng nhân nghĩa, cảm hóa. Ngược lại Khuyển Nhung chỉ tôn kẻ mạnh làm vua. Đối mặt với một cao thủ như Trác Uyên, hai người đều không thể nói được gì.  

             Nếu là con cháu nhà quyền thế, lúc này nên bắt đầu tìm chỗ dựa, kiểu như phụ thân ta là đại thống soái gì đó. Nhưng người Khuyển Nhung lại khinh thường làm chuyện này. Với bọn họ, thua chính là thua, mặc cho bên thắng xử lý. Thậm chí, cho dù bọn họ mang thân phận sứ đoàn cũng không dùng nó để rêu rao.  

             "Ngươi giết ta đi!" Thác Bạt Liên Nhi ngửa cổ lên, vẻ mặt quật cường nói.  

             Trác Uyên nhướn lông mày, bàn tay phát ra tiếng xương cốt kêu răng rắc rõ ràng, cười lạnh nói: "Ngươi cho rằng ta không dám sao? Cho dù các ngươi là sứ đoàn Khuyển Nhung, nhưng nếu đã gây sự trên đường phố, hành thích đại quản gia đệ nhất Thiên Vũ, lão tử cũng có quyền trừng phạt các ngươi ngay tại chỗ."  

             Nói xong, nắm tay Trác Uyên đã tỏa ra ánh sáng đỏ, sát ý ngút trời...

Advertisement
';
Advertisement