Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vù vù vù!  

             Từng tia sáng màu vàng kim phá vỡ không trung nối đuôi nhau phóng về phía Trác Uyên. Tập trung nhìn kỹ mới thấy tia sáng vàng kia không phải gì khác mà chính là những mũi tên vàng óng ánh.  

             Chọc thủng trời mây, mãnh liệt phóng tới, phải đến cả trăm mũi!  

             Thật khó có thể tưởng tượng sao một người có thể bắn ra được nhiều mũi tên như thế trong nháy mắt, hơn nữa những mũi tên này cũng không phải là tên thông thường mà là linh binh cấp năm!  

             Mỗi một mũi tên đều nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Trác Uyên. Thậm chí những mũi tên vàng kia còn chưa tới gần, Trác Uyên đã cảm thấy cả người đau nhói như sắp bị vạn tiễn xuyên tim.  

             "Đây chính là tuyệt kỹ của Xạ Thiên Lang trong Bát Lang Vệ, Tiễn Phá Cửu Thiên?" Lông mày Trác Uyên hơi nhíu, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc hiếm có, chậm rãi gật đầu: "Không tệ, không hổ là người đã từng làm thần xạ thủ Độc Cô Chiến Thiên bị thương, quả nhiên có chút năng lực!"  

             Thác Bạt Liên Nhi vô cùng kiêng kỵ nhìn về phía Trác Uyên, sắc mặt ngưng trọng, thấp thỏm hỏi: "Ngươi... Ngươi biết Triết Biệt?"  

             "Ừm, từng nghe thiếu chủ nhà ta đề cập qua, hắn cũng được nghe kể từ ca ca hắn, Thiên Vũ Tứ Hổ!" Trác Uyên không khỏi mỉm cười, thản nhiên nói: "Liên Nhi cô nương, đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi thích đi nghe ngóng tin tức, thật ra chúng ta cũng rất nhiều chuyện! Cho nên tuyệt kỹ của vị nhân huynh này, ta cũng đã sớm được nghe thấy!"  

             Nói xong, Trác Uyên chậm rãi nâng cánh tay phải lên chỉ thẳng vào những mũi tên đang lao tới, ánh đỏ nở rộ, khóe miệng nhếch lên một độ cong đầy tự tin: "Cho dù tài bắn cung của hắn ta có mạnh hơn nữa cũng không thể địch nổi cánh tay thần của ta!"  

             Nhìn chằm chằm Trác Uyên không tha, Thác Bạt Liên Nhi biết hắn sớm đã nắm rõ tất cả thông tin của bọn họ, cho nên nếu muốn tập kích bất ngờ làm hắn bị thương sẽ càng thêm khó khăn. Chỉ tiếc rằng, Triết Biệt là một ngoại lệ...  

             "Hừ, tiểu tử thúi, hẳn là ngươi đã nghe câu ba ngày không gặp phải lau mắt mà nhìn. Tất cả tin tức ngươi nghe ngóng được về chúng ta đều đã là chuyện quá khứ rồi!" Đôi mắt Thác Bạt Liên Nhi khẽ híp lại, bỗng nhiên cười một tiếng quỷ dị, bàn tay bất ngờ chộp lên người Tra Lạp Hãn nhanh chóng lùi về phía sau.  

             Trác Uyên sững sờ nhìn về phía Thác Bạt Liên Nhi đã kéo dài khoảng cách với hắn ở đằng xa, có hơi mê mang.  

             Nhưng đúng vào lúc này đột nhiên xảy ra dị biến!  

             Những mũi tên vàng như sóng biển đang đồng loạt bổ nhào về phía Trác Uyên kia bỗng dưng lại tản ra, bay khắp bốn phương tám hướng, đợi sau khi lượn quanh một vòng mới nhanh chóng mãnh liệt bay về phía Trác Uyên một lần nữa, vẫn nhắm vào những chỗ hiểm yếu của Trác Uyên như cũ.  

             Chỉ có một chút khác biệt chính là vào giờ khắc này, Trác Uyên đã bị những mũi tên này vây quanh bốn phía, không còn chỗ trống để trốn tránh hay đón đỡ.  

             Nói cách khác, nếu trên người Trác Uyên có chỗ yếu hiểm nào chỉ cần trúng một chiêu sẽ chết, hắn cũng không còn cách nào che chắn. Mà cánh tay thần thú của hắn cũng không thể nào bảo vệ tốt từng vị trí trên người.  

             Đây quả thực là dồn vào chỗ chết!  

             "Ha ha ha... Không ngờ tới phải không tiểu tử thúi. Đây là tuyệt kỹ mới luyện của Triết Biệt, Vạn Tiễn Quy Tông. Từ sau khi luyện thành còn chưa dùng trước mặt người ngoài, để xem ngươi cản kiểu gì!" Thác Bạt Liên Nhi đứng cách một khoảng xa, làm mặt quỷ với Trác Uyên, dáng vẻ hả hê phấn khởi.  

             Ba người Vĩnh Ninh nghe vậy thì càng cảm thấy khẩn trương.  

             Ở phía xa, Triết Biệt nhìn tất cả mọi chuyện, khóe miệng lộ ra độ cong hưng phấn.  

             Hắn ta là người biết rõ nhất uy lực của Vạn Tiễn Quy Tông, mỗi một mũi tên lưỡi đao hắn ta dùng đều là linh binh cấp năm, một chiêu toàn lực. Bây giờ một trăm mũi tên đồng thời phóng ra đã hoàn toàn phong tỏa tất cả đường chạy của tiểu tử này. Hắn muốn né tránh hay ngăn cản cũng là chuyện không thể nào. Cứ như vậy, cho dù Trác Uyên không chết cũng phải bị thương nặng.  

             Đây chính là một chiêu trăm phát trăm trúng, không ai sống sót!  

             Vừa nghĩ đến đây, Triết Biệt không cầm được kích động. Sau khi luyện thành chiêu này, hắn ta còn chưa dùng với người nào, bây giờ có thể thử nghiệm uy lực lên người một cao thủ tuyệt thế như Trác Uyên, đúng là không gì thích hợp bằng!  

             Nhưng Trác Uyên lại không mấy hứng thú với cái này. Hắn thở dài một tiếng, hạ cánh tay phải xuống, bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta nghe bọn họ nói một chiêu Tiễn Phá Cửu Thiên này có uy lực kinh người, còn muốn thử xem lực đạo thế nào, có thể rung chuyển cánh tay thần của ta hay không. Không ngờ lại là một chiêu Vạn Tiễn Quy Tông quèn quèn không có sức lực gì như này, đúng là nhàm chán!"  

             Phụt!  

             Triết Biệt đang ngầm ẩn nấp ở phía xa suýt chút nữa phun ra một ngụm máu.  

             Hắn ta trăm triệu lần không nghĩ tới tuyệt kỹ mà mình vất vả tu luyện bấy lâu nay lại chỉ nhận được một lời đánh giá khinh thường như thế từ Trác Uyên, trong lòng thầm hừ một tiếng.  

             Hừ, cái đồ không biết nhìn hàng, một lúc nữa ta sẽ khiến ngươi phải khóc.  

             Thác Bạt Liên Nhi cũng có chút không cam lòng, nghểnh cổ, cười lạnh nói: "Hừ, chỉ giỏi nói miệng mà thôi. Cho dù ngươi có sức lực kinh người cũng không thể nào ngăn được tập kích từ bốn phương tám hướng kiểu này. Ngươi hãy chịu chết đi thôi!"  

             Lúc này  những mũi tên vàng kia đã sắp bắn tới người hắn. Trác Uyên lại không hề để bụng, sờ sờ mũi, thản nhiên đề nghị: "Hay là chúng ta đánh cược một phen? Nếu những mũi tên này có thể bắn trúng ta, dù chỉ một cái ta sẽ dâng cái đầu trên cổ ta lên. Còn nếu không, mời cô nương thành thật khai báo kế hoạch của các ngươi!"

Advertisement
';
Advertisement