Tra Lạp Hãn thờ ơ nhún nhún vai từ chối cho ý kiến, chỉ cười đáp: "Ai bảo tiểu tử này yếu như vậy, ở bên ngoài còn không biết xấu hổ khoác lác mình trâu bò cho lắm vào. Cái gì mà chỉ cần một chiêu đã đỡ được một đòn toàn lực của hai cao thủ Thần Chiếu đỉnh phong? Đơn thuần là nói phét! Nếu lão tử sớm biết hắn không có tài cán gì, còn chỉ là một tu giả Thiên Huyền cảnh thông thường như thế, lão tử dùng một phần lực là được rồi, sao lại phải nhận kết cục này cơ chứ? Hừ, đây đều do hắn tự chuốc lấy!"
"Ai da, mặc kệ có phải hắn tự chuốc lấy hay không, chung quy vẫn là do chúng ta ra tay. Lần này thì phiền phức lớn rồi, kế hoạch của chúng ta..." Thác Bạt Liên Nhi vỗ trán một cái, khẩn trương lên tiếng.
Thế nhưng chưa đợi nàng ta nói dứt lời, một giọng nói nhẹ nhàng đột nhiên truyền vào tai hai người bọn họ: "Các ngươi có kế hoạch gì vậy?"
Hai người chợt giật mình sợ hãi vội vã nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy chùy lớn kia run nhè nhẹ, sau đó nương theo từng tiếng động nặng nề, chậm rãi nhấc lên!
"Tiểu... Tiểu thư, cỗ lực lượng này..."
Lần đầu tiên trong mắt Tra Lạp Hãn hiện lên vẻ kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn cánh tay mình đang chậm rãi nâng lên, cho dù hắn ta dùng hết sức lực toàn thân vẫn không thể cản được tình thế này.
hình như phía dưới có một lực lượng mạnh mẽ đang đẩy cái chùy khổng lồ này lên, mà hắn ta hoàn toàn không có cách nào đè xuống.
Sao chuyện này có thể xảy ra được? Trong thiên hạ này lại có người sở hữu sức mạnh siêu việt như vậy sao?
Hai con ngươi Tra Lạp Hãn bất giác co rụt lại. Sau khi chăm chú nhìn kỹ chỉ thấy Trác Uyên dễ dàng dùng một tay, vững vàng đẩy chiếc chùy kia lên, giống như một người khổng lồ đang chống cả đất trời.
Bộ dạng gió thoảng mây trôi kia cứ như đang làm một chuyện dễ như trở bàn tay, không hề miễn cưỡng chút nào.
"Trác Uyên!" Ba người Vĩnh Ninh không khỏi vui mừng, sợ hãi kêu lên.
Gương mặt Thác Bạt Liên Nhi lại hiện lên vẻ hoảng sợ, chỉ vào Trác Uyên run rẩy nói: "Hắn... Hắn còn chưa chết, hơn nữa cũng không bị thương chút nào. Tra Lạp Hãn, mau tăng thêm sức đè hắn xuống!"
"Tiểu thư, ta đã tăng lực rồi!" Tra Lạp Hãn cắn chặt răng. Lúc này khuôn mặt dữ tợn của hắn ta đã căng thành màu gan heo, nhưng bất luận hắn ta dùng lực lớn thế nào, cái chùy lớn này cũng không mảy may nhúc nhích.
Thấy tình cảnh này, Thác Bạt Liên Nhi tái mặt vì sợ hãi, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên đầy vẻ không thể tin nổi.
Chẳng lẽ lời đồn là thật, sức mạnh của người này lại mạnh hơn Tra Lạp Hãn, lực sĩ đệ nhất Khuyển Nhung của bọn họ nhiều như thế?
Lúc đầu, Thác Bạt Liên Nhi cho là sức mạnh của phụ soái dưới trướng nàng ta, Ác Lang Vệ Tra Lạp Hãn đã đủ vô địch, đủ biến thái. Nhưng hôm nay so sánh với Trác Uyên lại giống như trẻ con gặp hổ dữ, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp!
Giương mắt khẽ liếc bọn họ một cái, Trác Uyên nhếch môi cười, lẩm bẩm: "Ta thấy nói chuyện như vậy không tiện tí nào, vẫn nên hủy cái chùy này đi thì hơn!"
Trong mắt lóe lên vẻ lạnh lùng, đột nhiên bàn tay Trác Uyên nắm lại!
Răng rắc, răng rắc, răng rắc...
Từng tiếng vỡ vụn truyền vào tai tất cả mọi người, đồng thời bên trên chiếc chùy khổng lồ kia cũng nhanh chóng tràn ra những vết rạn như mạng nhện.
Tiếp theo Trác Uyên lại tăng thêm sức. Dưới một tiếng nổ ầm vang, chiếc chùy khổng lồ kia ngay lập tức vỡ tan, hóa thành từng mảnh vụn rớt xuống đất.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người sợ ngây người, nhất là Thác Bạt Liên Nhi và mấy người Khuyển Nhung càng hoảng đến mức hai mắt cũng sắp rớt ra.
Dù sao chiếc Tử Kim Phá Thiên Chùy này cũng là linh binh cấp năm, vậy mà tên này lại có thể dùng tay không bóp nát?
Hắn còn là người sao?
Tra Lạp Hãn càng trở nên hoảng hốt hơn. Hắn ta thật sự chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy luồng sức mạnh nào kinh khủng như thế. Hôm nay được nhìn tận mắt lại càng chấn động tột đỉnh.
Trước kia hắn ta luôn cho rằng mình là lực sĩ đệ nhất thiên hạ, hiện tại hắn ta mới biết được cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn!
Mà Triết Biệt và Hô Liên Sài đang âm thầm quan sát đánh giá ở một bên, mặt cũng không khỏi trắng bệch vì sợ. Thực lực chân chính của Trác Uyên còn kinh khủng hơn lời đồn đại gấp trăm lần!
Mấy lời truyền miệng chết tiệt đúng là hại người nặng rồi, tên quái vật này đâu có yếu như vậy!
Hô Liên Sài đã sắp khóc thành tiếng, tình báo lần này của hắn ta lại xảy ra sai sót...
Trác Uyên chậm rãi quay sang nhìn vẻ mặt kinh hoảng của Thác Bạt Liên Nhi, khóe môi nhếch lên một nụ cười quỷ dị: "Có thể nói kỹ hơn về kế hoạch ngươi vừa nhắc tới không?"
Thác Bạt Liên Nhi nuốt nước bọt ừng ực một tiếng, miệng câm như hến, không phát ra được một tiếng động.
Trên trán Tra Lạp Hãn cũng toát mồ hôi lạnh, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên chỉ còn lo sợ. Thế nhưng dù sao hắn ta cũng là một trong Bát Lang Vệ của Khuyển Nhung, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện đầu hàng nhận thua.
Nhất là khi thấy tiểu thư nhà mình bị uy hiếp, hắn ta càng phải đứng ra bảo vệ.
Cho nên thừa dịp lực chú ý của Trác Uyên đều tập trung trên người Thác Bạt Liên Nhi, bỗng nhiên trong tay Tra Lạp Hãn lóe lên tia sáng, lấy ra một chiếc chùy lớn giống y như đúc chiếc vừa rồi, xoay tròn trong tay rồi mạnh mẽ đập lên trán Trác Uyên.
Thế nhưng Trác Uyên lại không thèm nhìn hắn ta chút nào, chỉ hơi vung tay lên. Ầm một tiếng, chiếc chùy kia bị Trác Uyên đập nát tan trong nháy mắt, mảnh vụn rơi đầy trên đất.
Mà cánh tay của hắn ta cũng răng rắc một tiếng, bị lực phản chấn đánh gãy!
Đồng tử Tra Lạp Hãn không nhịn được co lại, không thể tin đây là sự thật, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên cũng càng thêm hoảng sợ. Tùy tiện dùng một chiêu đã đánh gãy cánh tay lực lưỡng của hắn ta, lực sĩ đệ nhất Khuyển Nhung?
Tên này có còn là người hay không vậy, sao còn kinh khủng hơn cả linh thú?
Tra Lạp Hãn thở ra một hơi, cánh tay vô lực gục xuống, mồ hôi lạnh ứa ra đầy đầu. Trong mắt hắn ta chỉ còn vẻ giật mình, giống như không tài nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ngây người nhìn chằm chằm Trác Uyên thật lâu không phát ra được tiếng động nào. Nhưng sự sợ hãi sâu trong mắt kia đã khiến tất cả mọi người nhìn ra được sự chấn động trong lòng hắn ta.
Quay sang nhìn Tra Lạp Hãn, Thác Bạt Liên Nhi đã hoàn toàn nhìn ra trạng thái của hắn ta lúc này, lại nhìn sang vẻ mặt tà dị của Trác Uyên, ngay lập tức tiểu cô nương bị dọa phát khóc.
Hiện tại nàng ta thật sự rất hối hận, vì sao đang yên đang lành lại chạy đi chọc một quái vật như thế.
Mà ở cách đó không xa Triết Biệt đã giương cung lắp tên, nhắm thẳng mũi tên ngay giữa trán Trác Uyên, trên đầu toát mồ hôi lạnh. Thân là Xạ Thiên Lang, đây cũng là lần đầu tiên hắn ta đối phó với một nhân vật khó giải quyết như thế.