Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Hội hoa đăng đêm nay người ngựa nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt. Sắp tới đại thọ của Thánh thượng, thiên hạ cùng chúc mừng, đèn lồng trên đường cũng lộng lẫy xa hoa hơn ngày thường khiến cho mọi người ngắm nhìn không xuể.  

             Rất nhiều đôi tình nhân ngày nhớ đêm mong, tất nhiên cũng nhân dịp ngày lành cảnh đẹp như thế này nắm chặt thời cơ, khi đi hai người khi về một đôi, quả là mãn nguyện ấm áp.  

             Thế nhưng... Trong biển người lại có một cảnh tưởng kỳ dị khiến tất cả mọi người ở đây phải âm thầm tán dương. Một nam tử tóc trắng đang được ba giai nhân sắc nước hương trời vây quanh khiến cho người ta vừa nhìn đã không ngăn được cảm giác khâm phục từ tận đáy lòng.  

             Vị nhân huynh này thật đúng là người tiên phong trên mặt trận phong lưu! Ở hội hoa đăng này cùng lắm chúng ta cũng chỉ dám hẹn một người, còn ngươi một lần hẹn tận ba người, hơn nữa ba vị mỹ nữ cực phẩm này đều không có ý kiến, thật sự là bội phục, bội phục!  

             Cảm nhận được ánh mắt kỳ quái từ bốn phương tám hướng của đám người kia, Trác Uyên bất giác giật giật da mặt, nhìn ba nữ nhân trước mặt, thở dài.  

             Ban đầu công chúa Vĩnh Ninh đến hẹn hắn và Vân Sương đi ngắm hoa đăng, kết quả bị Lạc Minh Ngọc nghe thấy, nhất định đòi đi cùng cho bằng được, còn không cho những người khác theo chân sợ bọn họ làm bóng đèn.  

             Thế nhưng... Xin nhờ đại tỷ, ba nữ nhân tụ tập chung một chỗ, có ai không phải bóng đèn sao?  

             Trác Uyên bất đắc dĩ trợn mắt một cái, nghe bên tai tràn đầy tiếng cười đùa ríu rít của ba người lại càng không biết phải làm sao, dọc đường đi chỉ có thể liên tục thở dài.  

             Vù!  

             Đột nhiên có tiếng xé gió, sau đó một tiếng bén nhọn mà nặng nề vang vọng bên tai hắn, đồng thời một cỗ uy áp hủy thiên diệt địa bất ngờ xuất hiện, tàn nhẫn nện về phía bọn họ, mục tiêu rõ ràng chính là Trác Uyên.  

             "Cẩn thận, mau tránh ra!"  

             Con ngươi bất giác co rụt lại, Trác Uyên dứt khoát vung chưởng đánh về phía bọn Vân Sương. Ba người còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, mới kêu một tiếng đã bị một chưởng của Trác Uyên đánh bay ra xa hơn trăm mét, ngã sõng soài trên mặt đất.  

             Công chúa Vĩnh Ninh xây xẩm mặt mày, hơi thở đình trệ, cảm thấy giận dữ khôn xiết. Nàng ta vỗ đất nhảy bật dậy, nổi giận đùng đùng nhìn về phía Trác Uyên quát ầm lên: "Trác Uyên, ngươi muốn làm gì?"  

             Hiện tại Vĩnh Ninh đang thực sự tức giận. Ban đầu nàng ta mời tiểu tử này đi cùng là vì muốn rút ngắn quan hệ, kết quả tiểu tử này vô duyên vô cớ đánh bay nàng ta, làm người ai lại làm thế?  

             Đừng nói nàng ta là công chúa, cho dù chỉ là một bằng hữu bình thường, ngươi cũng không thể vô lễ như thế được.  

             Thế nhưng lúc nhìn thấy thứ trên đỉnh đầu Trác Uyên, đồng tử của Vĩnh Ninh đột nhiên co rụt hoảng sợ hít một ngụm khí lạnh, rốt cuộc không nói nên lời.  

             Hai nữ nhân còn lại quay người nhìn, trong nháy mắt sắc mặt cũng bị dọa cho trắng bệch, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên tràn đầy lo lắng.  

             Chỉ thấy vào giờ khắc này, một chiếc chùy đồng đường kính mười mét như một viên thiên thạch nện xuống người Trác Uyên, mà ở phía sau chùy đồng kia là khuôn mặt dữ tợn và đôi mắt đầy máu tanh của Tra Lạp Hãn.  

             Một chùy này như muốn nện Trác Uyên thành thịt nát!  

             Khà khà khà... Tiểu tử thúi, không phải ngươi là kẻ có sức mạnh vô địch trong truyền thuyết sao, vậy thì nếm thử một chùy này của lão tử xem!  

             Trong lòng Tra Lạp Hãn điên cuồng gào thét, hưng phấn không thôi. Đám người đang đứng ngắm hoa đăng cũng giật mình hoảng hốt, bắp đùi va vào nhau cầm cập, bắt đầu dùng hết sức bình sinh để chạy trốn, trong lòng vô cùng ngạc nhiên. Ui da cái chùy này từ đâu tới vậy, lại còn cố ý nện vào chỗ này, thật đúng là muốn thưởng thức tí hoa đăng cũng không yên mà...  

             Trác Uyên lại không hề bối rối, lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện này, cánh tay Kỳ Lân có hơi vung vẩy, phía trên đã bắt đầu tỏa ra ánh đỏ nhàn nhạt.  

             Ầm!  

             Một tiếng vang thật lớn phát ra, Trác Uyên nhất thời bị chiếc chùy khổng lồ kia hung hăng đập xuống đất. Dưới dư âm to lớn của nó, toàn bộ con đường lập tức bị san thành đất bằng, hiển nhiên những chiếc hoa đăng kia cũng bị đập nát, tiêu tan không còn mảnh vụn.  

             Dưới dư âm cuồn cuộn kia, hơi thở của ba người Vân Sương, Vĩnh Ninh và Lạc Minh Ngọc cũng bị kiềm hãm, lập tức bị đánh bay ra ngoài, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.  

             Đợi đến khi đứng dậy nhìn về phía trước đã thấy trên đường cái xuất hiện một cái hố to đường kính mấy chục mét. Một chiếc chùy lớn màu vàng kim ngạo nghễ đứng lặng nơi đó, hình như Trác Uyên đã bị nó đè dưới đáy.  

             "Trác Uyên!"  

             Cả ba người giật mình cùng nhau kêu lên nhưng không nghe thấy bất kỳ tiếng đáp trả nào.  

             Tra Lạp Hãn ngạo nghễ phi lên không trung, tay nắm cán chùy, nhếch miệng cười to: "Ha ha ha... Tiểu tử này cũng đâu có mạnh như lời đồn. Chỉ mới một chùy của lão tử đã bị nện thành thịt nát rồi. Sớm biết như thế, lão tử dùng ba phần lực thôi là đủ!"  

             "Tra Lạp Hãn!"  

             Lúc này một bóng dáng xinh đẹp chạy tới gần chiếc chùy khổng lồ kia, không ai khác chính là Thác Bạt Liên Nhi. Nhìn thảm cảnh phía dưới, nàng ta bất giác khẩn trương: "Ngươi gây họa rồi! Không phải đã nói chỉ giáo huấn hắn một chút thôi sao, sao ngươi lại đánh hắn không còn hài cốt thế này? Chút nữa trở về, ta biết ăn nói thế nào với đại ca?"

Advertisement
';
Advertisement