Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Hô Liên Sài, công pháp ẩn độn của ngươi, thiên hạ hiếm thấy, mang nhóm ta đi ra ngoài một chuyến được không?" Trong mắt Liên Nhi lóe sáng, vẻ mặt hi vọng nhìn hắn ta.  

             Hô Liên Sài ngẩn ra, liếc mắt nhìn bọn họ thật kỹ, cũng nhíu mày, nghi ngờ nói: "Tiểu thư, các ngươi đây là. . ."  

             "Ha ha ha. . . . . . Thật không dám giấu diếm, lão đệ, chúng ta muốn đi ra ngoài xử lý tiểu tử kiêu ngạo kia!" Tra Lạp Hãn quát to một tiếng, vẻ mặt dữ tợn.  

             Nhưng mà được nghe lời ấy, sắc mặt Hô Liên Sài cũng thay đổi lớn: "Cái gì, điều đó không có khả năng! Đừng nói tin đồn tiểu tử kia dũng mãnh thế nào, các ngươi chưa chắc có thể làm gì được hắn. Chỉ cần hắn ở trong đại cục, chiếm địa vị quan trọng như thế nào, chúng ta còn không biết. Nếu không xin chỉ thị của quốc sư và công tử, tự tiện hành động, ảnh hưởng đại cục, chúng ta không chịu trách nhiệm nổi. Nếu là như thế, ta tuyệt đối không dám mang bọn ngươi đi ra ngoài!"  

             Nghe được lời ấy, ba người suy nghĩ trong chốc lát, khẽ gật đầu, hình như có lý.  

             Có điều, Thác Bạt Liên Nhi đảo mắt, cũng tiếp tục nói: "Được rồi, chúng ta không giết hắn, chỉ đi dạy dỗ hắn một chút là được. Hô Liên Sài, vừa nãy ngươi cũng nghe rồi, đây là lần đầu đại ca không tin tưởng bát lang vệ các ngươi. Nếu các ngươi không chứng minh bản thân một phen, vậy các ngươi sẽ như thế nào, thậm chí là sỉ nhục cả đời của dũng sĩ Khuyển Nhung chúng ta!"  

             "Nhưng mà. . . Nếu như tiểu tử kia thật sự dũng mãnh phi thường như lời đồn..."  

             "Này, dừng lại, bình thường lời đồn đều rất phóng đại, thiên hạ làm gì tồn tại cao thủ không thể tưởng tượng như thế? Thiên Huyền tầng ba, dễ dàng đỡ được một kích toàn lực của hai đại cao thủ đỉnh Thần Chiếu, đây vẫn là người sao?"  

             Không đợi Hô Liên Sài nói hết lời, Thác Bạt Liên Nhi đã khoát tay, mạnh mẽ đánh gãy, tiếp theo lại nhìn Tra Lạp Hãn nói: "Tra Lạp Hãn, ngươi là thần lực trời sinh, cuộc sống trước hai mươi tuổi đều ở núi rừng sâu thẳm, hàng năm làm bạn với linh thú. Nếu là ngươi, ngươi có thể làm đến vậy sao? Ngươi cảm thấy, thiên hạ sẽ xảy ra chuyện khác thường như thế sao?"  

             Vẻ mặt mỉm cười lắc đầu, Tra Lạp Hãn căn bản không tin: "Tiểu thư, không phải Tra Lạp Hãn ta thổi phồng. Nói về sức mạnh, lão tử đến bây giờ còn chưa gặp được một đối thủ có thể đánh một trận! Nhưng dù vậy, ta cũng chỉ vừa mới đột phá Thần Chiếu Cảnh, dễ dàng cản một gã đỉnh Thần Chiếu tu luyện, nếu cố gắng hết sức thì cản được hai gã. Cho nên vừa nãy Hô Liên Sài nói chuyện kì lạ của tiểu tử kia, ta là tuyệt đối không tin, đây quả thực là chuyện nghìn lẻ một đêm thôi, đều là chuyện hoang đường của hắn!"  

             "Đúng, ta đã gặp tiểu tử kia, mặc dù tiến bộ không nhỏ, nhưng căn bản không có khả năng lợi hại như vậy. Lần này chúng ta đi, chính là vì vạch trần vẻ ngoài thần thoại của hắn, thể hiện rõ ràng sự dũng mãnh phi thường của dũng sĩ Khuyển Nhung chúng ta!" Thác Bạt Liên Nhi nhíu mày, vẻ mặt kiêu ngạo mà nói: "Hơn nữa, lúc trước tiểu tử kia ở Thú Vương Sơn, đã từng ức hiếp ta, còn đoạt của đồ vật của ta, các ngươi biết. Chẳng lẽ các ngươi không thể lấy lại mặt mũi cho bổn tiểu thư sao? Người Khuyển Nhung chúng ta, dễ dàng bị ức hiếp như vậy sao?"  

             Nghe được lời ấy, Hô Liên Sài do dự một chút, hơi gật đầu.  

             Dũng sĩ Khuyển Nhung bọn họ, luôn dũng mãnh, cũng không có lúc lùi bước, huống chi là vì để tiểu thư hết giận, vậy càng không còn lời nào để nói.  

             Kết quả là, con ngươi Hô Liên Sài cứng lại, liền gật đầu đồng ý: "Được, tiểu thư, các ngươi đi vào nhẫn Hoạt Vật của ta, ta dẫn các ngươi chuồn ra ngoài!"  

             Ánh mắt sáng ngời, Thác Bạt Liên Nhi và đám người Tra Lạp Hãn liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều hăng hái.  

             Tiếp theo, hô một tiếng một ánh sáng trắng hiện ra, Hô Liên Sài vung tay lên, ba người đều biến mất.  

             Sau đó, cả người Hô Liên Sài gợn sóng dập dờn mấp máy một lúc, từ từ dung nhập vào trong mặt đất dưới người, giống như sóng nước, khuếch tán ra phía ngoài. . .  

             Ở nơi khác, bên trong hoa viên Lạc gia phía sau Xương Bình Vương Phủ, Trác Uyên ở trong một chòi nghỉ mát từ từ uống trà, trên bàn thạch trước mặt bày bốn năm viên đá nhỏ, sắp xếp rải rác.  

             Trác Uyên chăm chú nhìn chằm chằm chúng nó như thế, ánh sáng trong mắt bắt đầu lóe lên.  

             "Trác quản gia, ngươi suy nghĩ cái gì?" Lúc này, một giọng dịu dàng dễ nghe truyền vào trong tai, Trác Uyên ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy Vân Sương không biết lại đây từ lúc nào.  

             Nhìn thấy đá trên bàn thạch, phía trên giống như còn khắc chữ, Vân Sương nhìn chăm chú trong chốc lát, hiểu rõ gật đầu: "Thì ra là thế, Trác quản gia đang lo lắng cho ván cờ chết hiện giờ!"  

             "Đúng vậy, bây giờ tứ đại thế lực, hơn nữa Khuyển Nhung, xem như làm thành một vòng, kiềm chế lẫn nhau!" Mỉm cười buồn rầu, Trác Uyên uống hết một ly, cầm một viên đá ước lượng trong tay: "Nhưng mà ván cờ chết này, ai cũng không muốn đi tiếp, dù sao cũng phải tìm một người liều lĩnh làm tâm bão, đánh vỡ nó! Nhưng mà trở thành tâm bão ở một nơi, chắc chắn bị thế lực khác xé vỡ, ngươi nói, ai nên đi làm?"  

             Mày hơi run lên, Vân Sương nhìn hắn thật kỹ, mặt cũng lộ vẻ mờ mịt, lắc đầu.  

             Bất giác cười buồn rầu, giọng điệu Trác Uyên thở dài: "Vốn ta không muốn như vậy, nhưng mà Sương Nhi, theo hiện tượng thiên văn mà ngươi thấy, giống như trong lòng mấy thế lực ở đây đều có ý nghĩ xấu xa, nhận thức chung duy nhất, chính là muốn ta đây làm tâm bão! Đây đã là số trời, cũng là người tự nguyện, đoán chừng rất khó thay đổi!"  

             Cảm thấy không khỏi căng thẳng, mặc dù Vân Sương không nói gì, nhưng mà ánh mắt nhìn Trác Uyên, lại tràn đầy vẻ lo lắng.  

             Giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, Trác Uyên cũng từ từ khoát tay áo, cười to ra tiếng: "Yên tâm đi, nếu đã biết số trời, ta còn có đường nghịch thiên. Bọn họ muốn ta trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, được, vậy coi như lão tử là Cổ Tam Thông thứ hai đi!"  

             "Nhưng mà lúc này đây, Cổ Tam Thông ta cũng sẽ không dễ dàng bị đánh bại, ha ha ha. . ." Ánh sáng trong mắt chợt lóe, Trác Uyên lộ ra một nụ cười quỷ dị.  

             Vân Sương thấy, không khỏi thở dài một hơi, mặc dù nàng thấy không quen hắn tà ác, nhưng thấy Trác Uyên giống như đã tính trước mọi việc, cũng an tâm.  

             Đúng lúc này, một tiếng gọi lớn duyên dáng vang lên, công chúa Vĩnh Ninh lại biến thành diện mạo thư sinh, dọc đường chạy chậm đi tới trước mặt bọn họ: "Sương Nhi, Trác Uyên, vì ăn mừng sinh nhật trăm tuổi của phụ hoàng, đêm nay Đế Đô mở hội đèn hoa, cùng đi đi."  

             "Ngươi lén đi ra như thế nào?" Mày run lên, Trác Uyên bĩu môi từ chối cho ý kiến: "Không có hứng thú!"  

             Vẻ mặt Vĩnh Ninh đau khổ, nhìn Vân Sương, thân là tỷ muội tốt, nàng làm sao lại không biết tâm tư của Vĩnh Ninh, nhìn Trác Uyên nói: "Trác quản gia, bây giờ tình hình Đế Đô hỗn tạp, hai nữ tử chúng ta đi ra ngoài, chỉ sợ. . ."  

             "Được được được. . . Ngươi là đối tượng bảo vệ trọng điểm của ta, ta một bước cũng không rời!" Tùy ý khoát tay, Trác Uyên bất đắc dĩ lắc đầu.  

             Nghe được lời ấy, hai nữ nhân nhìn nhau, lại đều cười trộm ra tiếng. . .

Advertisement
';
Advertisement