Cả người chợt chấn động, trong mắt thống lĩnh áo đen kia lóe lên một tia tức giận, hai tay cũng không khỏi nắm chặt lại, cất giọng trầm thấp nói: "Lúc đó, người thua là ta... Có điều, ngươi đừng tưởng rằng bây giờ ngươi, có thể thắng ta!"
"Vậy thì còn chưa chắc!"
Trong mắt lóe lên ánh sáng thâm sâu, Trác Uyên cười khẩy một tiếng rồi nói: "So với lão đối thủ kia của ngươi, ta có thể còn phức tạp hơn hắn ta nhiều, cũng khó đối phó hơn nhiều! Ngươi xác định... Có thể nắm chắc phần thắng sao, ha ha ha..."
Đôi mắt bất giác co lại, thống lĩnh áo đen chợt căng thẳng nắm chặt tay, vung sợi xích lên, quất về phía bên trái của Trác Uyên: "Tiểu bối cuồng vọng, vậy thì cứ thử xem!"
Bỗng nhiên, sợi xích đen vung vẩy như linh xà, trong nháy mắt đã đến vị trí mặt trái của Trác Uyên, tốc độ cực nhanh, góc độ xảo quyệt, thật sự không thể tưởng tượng được.
Hơn nữa, hình như là vì cố ý tránh đi tay phải Trác Uyên, vị trí mà thống lĩnh áo đen quất sợi xích, chính là góc chết mà tay phải Trác Uyên không với tới.
"Lão hồ ly!"
Trác Uyên nhếch miệng cười, biểu cảm cũng trở nên nghiêm túc. Ít nhất, chỉ sau một lần thấy hắn xuất chiêu, người này đã biết tay phải của hắn là điểm mạnh, tận dụng điểm mạnh tránh đi điểm yếu, tấn công hắn từ bên trái, đã chứng minh lão ta đã trải qua nhiều trận đấu, kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú.
Đối phó người như thế nếu mà còn không chú ý, rất có khả năng sẽ lật thuyền trong mương. Huống hồ, lão nhân này cũng không phải mương nhỏ gì, mà là biển lớn vô bờ chân chính, khiến Trác Uyên không thể coi thường được.
Nhưng cho dù có là vậy, thống lĩnh áo đen kia không biết, cánh tay phải của Trác Uyên lợi hại, nhưng cánh tay trái của hắn cũng lợi hại không kém!
Bịch!
Một tiếng trầm đục phát ra, sợi xích đen kia giống như một con rắn linh hoạt bò trườn, đã nhất thời bị một Long Trảo nắm chặt lại trong tay. Thống lĩnh áo đen thấy vậy, bất giác ngẩn ra, kêu lên một sợ hãi: "Địa Long Trảo?"
"Hê hê...Đúng vậy!"
Cười nhạo một tiếng, hai mắt Trác Uyên híp lại, không nói hai lời đã túm lấy xích đen rồi quăng ra ngoài. Thống lĩnh áo đen kia cũng bị hắn kéo theo, văng nửa vòng giữa không, sau đó nặng nề nện xuống đất.
Một tiếng ầm vang lên, trước mắt mọi người lại xuất hiện một cái hố to rộng cả nghìn mét.
Trác Uyên nhếch miệng cười quỷ dị, người của Vân gia vui mừng khôn xiết, những người áo đen kia thì lại khẩn trương trong lòng, cả kinh kêu lên: "Thống lĩnh..."
Vút!
Nhưng còn không đợi bọn họ kêu hết, một luồng khói đen đã ngay lập tức thoát ra trong cái hố to lớn đó, nhào thẳng về phía Trác Uyên.
Đám người Lệ Kinh Thiên thấy vậy, không khỏi khẩn trương, kinh sợ nói: "Trác quản gia, cẩn thận, chỉ có thể dùng Nguyên Thần mới tấn được thứ đồ này!"
"Hê hê hê… Lão tử biết!"
Khóe miệng nhếch lên, lộ ra vẻ mặt tà ác, trong tay Trác Uyên kết ấn, bỗng dưng hét lớn một tiếng: "Ma Sát Tam Tuyệt, thức thứ ba, U Long Quỷ Ngâm, Tử Lôi Tạc Thiên!"
Grào!
Một tiếng rồng ngâm vang lên, nhưng lại khác với Long Ảnh mà Lệ Kinh Thiên tạo ra ở chỗ, Long Ảnh mà Trác Uyên kết ra, lại là cự Long xen lẫn tia chớp màu tím.
Tử lôi này, chính là tử lôi mà Trác Uyên cất giữ ở trong Không Minh Thần Đồng. Không biết vì sao, tử lôi này cất giữ trong Không Minh Thần Đồng, không ngờ lại không ngừng bổ sung theo từng ngày mà Trác Uyên tu luyện, dùng sao cũng không hết.
Lần này, vừa hay lấy ra để đối phó với thống lĩnh áo đen này.
Phải biết rằng, đây chính là tử lôi của Thiên Đế, năng lượng khủng bố đã từng đánh chết cả Thánh Thú, khác xa với năng lượng Thiên Địa, năng lượng tự nhiên.
Mặc kệ ngươi là Nguyên Thần gì đó hay là thân thể, một khi bị đánh trúng, toàn bộ hóa thành hư không!
Mà giờ khắc này, Trác Uyên dùng Võ Kỹ sóng âm công kích Nguyên Thần, cộng thêm sự hỗ trợ của tử lôi, lúc này đã trở thành chiêu thức đoạt mệnh thôi hồn đoạn phách.
Ầm!
Sương khói màu đen kia đang muốn tấn công Trác Uyên, đánh vào Nguyên Thần của hắn, nhưng còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, lúc này đã bị Tử Long đánh một chưởng bay ngược trở về.
Chỉ một thoáng sau, tử lôi bắt đầu khởi động, xuyên thẳng qua làn khói đen, thống lĩnh áo đen kia cảm thấy đầu mình vô cùng đau nhức, toàn thân đã có Lôi Minh nổ vang, đau đớn dị thường, giống như toàn thân đều muốn phát nổ vậy.
Giờ phút này, bên tai mọi người chỉ nghe được mỗi một tiếng gào thét đau thấu tim gan, sau đó thấy được khói đen kia đâm trái đâm phải, giống như một con ruồi không đầu bay tới bay lui.
Đợi đến khi dừng lại, lại ngưng lại thành một bóng dáng màu đen, thì đã suy yếu quỳ rạp trên đất, thở hổn hển từng ngụm rồi.
Đám người áo đen thấy vậy, bất giác sợ ngây người. Đã bao giờ bọn họ lại thấy thống lĩnh đại nhân chật vật như vậy đâu?
Trác Uyên đứng ở một bên nhìn, cũng liên tục cười lạnh: "Hắc Quỷ, bây giờ ngươi đã biết, lão tử và lão đối thủ kia của ngươi, ai lợi hại hơn chưa?"
"Hê hê hê... thiên địa vạn vật, vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Ngươi đừng tưởng rằng ngươi biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này, lão tử không có sức mạnh này, sẽ không làm gì được ngươi! Hừ, ngươi là thứ đồ chơi gì, lão tử vô cùng hiểu rõ. Nếu như ngươi đã đạt tới Hóa Hư Cảnh, quả thật lão tử chưa chắc có thể đấu với người một trận. Có điều bây giờ sao, hừ hừ, ra vẻ cái gì chứ! Chỉ là một cái Linh Khôi, có cái gì đáng lên mặt chứ?"
"Cái gì, ngươi... Không ngờ ngươi lại biết?" Mí mắt nhịn không được nhảy dựng, thống lĩnh áo đen nhìn về phía Trác Uyên với vẻ không thể tin nổi, lẩm bẩm nói: "Đây... Đây chính là bí pháp thất truyền năm trăm năm, sao ngươi có thể..."
"Lão tử chính là người uyên bác như vậy đấy!"
Hơi sửa sang lại cổ áo, Trác Uyên cao ngạo ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng gợi đòn: "Tuy rằng Linh Khôi quỷ dị, nhưng cũng không thiếu nhược điểm. Thứ đồ không có thật thể, lão tử muốn chỉnh chết ngươi, thì có cả lô thủ đoạn! Ra vẻ trước mặt lão tử, còn đánh người của ta, hê hê hê.... Đừng nghĩ còn sống mà trở về!"
Vừa dứt lời, Trác Uyên bỗng nhiên lộ ra nụ cười dữ tợn, bên trong đồng tử mắt phải đột nhiên lóe lên ba tia sáng vàng.
Không Minh Thần Đồng tầng thứ ba, Huyễn Không...