Ầm!
Một đợt dao động lan khắp không gian, ngay lúc sợi xích đó sắp nện vào gáy của Lệ Kinh Thiên, một vòm sáng đỏ quỷ dị đột nhiên xuất hiện chắn trước người lão ta. Tiếp theo uỳnh một tiếng vang nổ, dây xích đen đó lại vèo một tiếng, bỗng nhiên thay đổi phương hướng, bắn ngược lại về phía thống lĩnh áo đen kia.
Đồng tử mắt không nhịn được co rụt lại, nghe thấy âm thanh chói tai vang lên bên tai, thống lĩnh áo đen không dám chậm trễ, vội vàng vung tay lên muốn ngăn lại, tiếng va chạm vang lên trầm đục.
Nhưng khiến lão ta tuyệt đối không thể ngờ tới đó chính là, đầu kia của sợi xích sắt lại ẩn chứa một luồng sức mạnh không gì sánh nổi, căn bản lão ta không cách nào giảm bớt được một chút tốc độ nào của sợi xích, sau đó ầm một tiếng, đến cánh tay của lão ta và cả sợi xích, cùng nhau đập vào lồng ngực của lão ta.
Ngay sau đó, giống như có một ngọn núi cao trăm trượng nện vào lồng ngực của lão ta, lão ra hét lên một tiếng, sau đó thì cả người cả xích đều bị bay văng ra.
Cuối cùng nổ ầm một tiếng, một ngọn núi nhỏ cách đó hơn nghìn mét sau lưng lão ta đã bị đụng nát, hóa thành một màn bụi cát bay khắp trời, mà trên mặt đất cũng để lại vết hằn sâu do lôi kéo.
Chỉ trong một thoáng, tất cả mọi người đều sợ đến ngây người.
Tên thống lĩnh áo đen kia có thực lực mạnh mẽ ra sao, bọn họ đã tận mắt chứng kiến, cho dù ba đại cao thủ Thần Chiếu Cảnh cùng nhau ra tay, cũng không phải là đối thủ của lão ta.
Nhưng một cao thủ đáng sợ như thế lại bị đánh lui bởi một chiêu của người. Như vậy, người làm được điều này lại là mạnh đến mức khủng bố nào?
Trong nhất thời, tất cả mọi người đều ngoái lại nhìn Lệ Kinh Thiên, nhưng lại chỉ thấy lão ta vẫn hấp hối ngã trên mặt đất, nhưng có một bóng dáng lạnh lùng đứng trước người của lão ta, sợi tóc bạc màu phất phơ đón gió, trên cánh tay phải lóe lên tia sáng đỏ quỷ dị, một đôi mắt lạnh lùng đến thấu xương!
Đại quản gia của Lạc gia, Trùng Thiên Ma Long, Trác Uyên!
Mí mắt không nhịn được run lên, tất cả đám người áo đen đều nhìn về phía đó với vẻ mặt nghiêm trọng, trong lòng bất chợt căng thẳng, sắc mặt đã hơi trầm xuống.
Tuy rằng bọn họ đã sớm biết được đại danh của Trác Uyên, nhưng chân chính chứng kiến hắn động thủ, vẫn là lần đầu tiên.
Nhưng điều khiến bọn họ không thể nào ngờ được chính là, Ma Long này lại có thực lực chỉ một chiêu mà đã đẩy lui được thống lĩnh của bọn họ, điều này khiến bọn họ bất luận thế nào cũng khó mà tin được.
Đại thống lĩnh của bọn họ là cao thủ khủng bố đến mức nào, bọn họ còn rõ ràng hơn ai hết, nhưng không ngờ một con quái vật như vậy, lại bị Trác Uyên dùng một chiêu áp chế, điều này sao có thể?
Nghĩ đến đây, tất cả đám người áo đen bất giác đều nhìn về phía ngọn núi nhỏ đã đổ nát kia, trên mặt tràn đầy vẻ hi vọng.
Thống Lĩnh Đại Nhân...
Xì xì xì!
Từng luồng khí đen thoát ra từ bên trong đống đổ nát, sau đó hợp lại cùng nhau, hóa thành một hình người. Không mất bao lâu đã lại thành thân hình vạm vỡ mặc áo giáp vừa rồi.
Lão ta vung tay, xiềng xích mà đen kia lại bay vào tay!
"Đây... Lại là cái quỷ gì?" Lông mày Trác Uyên hơi nhướng lên, kỳ dị nói.
Lệ Kinh Thiên thở hổn hển từng ngụm, thấy Trác Uyên thì trong lòng an tâm, nhưng vẫn nhắc nhở: "Trác quản gia, ngươi phải để ý, người này có thể chuyển đổi giữa hư với thực, Võ Kỹ phổ thông không có tác dụng gì với lão ta đâu, chỉ có thủ đoạn nhằm vào Nguyên Thần mới có thể khắc chế lão ta!"
"Lại còn có trò này cơ à? Vậy thì..."
Trong ánh mắt bất giác lóe lên vẻ kỳ lạ, Trác Uyên nhìn lão ta thật chăm chú, lại bật cười tiêu sái, giống như đã hiểu rõ hết thảy, nhàn nhạt lên tiếng: "Lệ lão, các ngươi vất vả rồi, tiếp theo giao cho ta đi!"
Nói rồi, Trác Uyên cất bước tiến về trước, khóe môi nhếch lên ý cười như có như không.
Thống lĩnh áo đen này cũng chầm chậm bước lên trước, xích đen trong tay cũng kéo lê mặt đất, phát ra tiếng kêu leng keng leng keng, giống như khúc nhạc chết chóc được tấu lên cho kẻ địch!
Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khẩn trương nhìn chằm chằm vào bọn họ, cường giả mạnh nhất của hai bên giao đấu, sẽ quyết định vận mệnh của mọi người ở đây!
Thống lĩnh đại nhân, sẽ không thua đâu!
Đám người áo đen thầm hô trong lòng, hai tay nắm chặt lại.
Người của Vân gia và ba người Lệ Kinh Thiên, cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trác Uyên, trong mắt tràn đầy vẻ tin tưởng vững chắc. Nhất là ba người Lệ Kinh Thiên, thời gian đi theo Trác Uyên là dài nhất, cũng tin tưởng vào hắn nhất.
Tiểu quái vật này đi được đến chặng đường hôm nay, cho tới bây giờ đều chưa từng bại dưới tay bất kỳ kẻ nào. Trước kia khi thực lực còn yếu cũng không thua ai, vậy bây giờ càng miễn bàn, thực lực của hắn đã đạt đến đỉnh cao của Thiên Vũ rồi, vậy thì làm gì còn lý do gì để thua?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung vào hai người, nhìn không chớp mắt!
Rầm rầm!
Hai tiếng bước chân trầm đục đột nhiên im bặt lại, hai người đồng thời dừng bước, cách nhau ba mươi thước, nhìn nhau từ xa, đều không có bất kỳ một động tác nào.
Khóe miệng Trác Uyên hơi vểnh lên, sau khi đánh giá lão ta kỹ càng một lượt, cười khẩy rồi lên tiếng: "Xem ra trực giác của tiểu nha đầu kia cũng khá chuẩn đấy, không ngờ đối phương lại thật sự phái cao thủ như ngươi tới, ta còn tưởng rằng phái đám người Lệ lão hộ tống đã là cẩn thận lắm rồi, ha ha ha... Vẫn là ta quá ngây thơ rồi. Các ngươi... Rốt cuộc vẫn không muốn để cho Vân gia rơi vào tay người khác!"
"Tương lai của Vân gia, vô cùng quan trọng đối với các thế lực mỗi phương, tất nhiên không thể cho Lạc gia các ngươi độc chiếm được!" Lạnh lùng lườm Trác Uyên một cái, thống lĩnh áo đen kia lắc sợi xích trong tay, tay kia lại vẫn đang không ngừng run rẩy: "Một quyền này của ngươi, lực đạo thật mạnh mẽ, khiến lão phu không khỏi nhớ tới một lão đối thủ trước kia!"
Trác Uyên bất giác nhướng mày, giống như đã đoán ra người trong miệng lão ta vừa nói tới là ai, không khỏi chế ngạo lên tiếng: "Vậy cuối cùng ngươi thắng, hay là thua?"