Nếu không như vậy, thống lĩnh sẽ không ra tay sớm như vậy!
Ầm!
Lệ Kinh Thiên hất mạnh khóa sắt nặng trịch từ trên người ra, ném trên mặt đất, vỗ nhẹ lồng ngực đã hơi chảy máu, đạp mạnh lên mặt đất, đột nhiên bay ra, đến bên người hai người Cừu Viêm Hải.
Ba người đều dùng ánh mắt nghiêm trọng nhìn về phía người nọ, hai tay đều đang không ngừng run rẩy. Thực lực của người này, nếu ba người bọn họ thật sự liên thủ, đều cảm thấy vừa hưng phấn vừa e ngại!
Cổ tay khẽ run lên, thống lĩnh áo đen đã thu sợi xích về, sau đó nhìn về phía Lệ Kinh Thiên, nhàn nhạt gật đầu: "Tiểu bối, ngươi rất không tồi, lại có thể còn sống sau một chiêu của lão phu, ngươi cũng coi như nằm trong số ít rồi!"
"Hừ, nói khoác mà không biết ngượng!"
Lạnh lùng cười, Lệ Kinh Thiên lớn tiếng hét lên: "Ta thấy tuy rằng thực lực của ngươi mạnh mẽ, nhưng chắc là chưa đột phá tới Hóa Hư Cảnh. Nếu như đều là Thần Chiếu đỉnh phong, muốn giết chết lão phu chỉ với một chiêu, trong thiên hạ này, chỉ sợ còn không tìm được người như vậy đâu."
Có điều, tuy rằng lão ta nói như thế, nhưng khi đứng đối diện với người trước mặt này cũng vô cùng kiêng kị. Một chiêu quăng xiềng xích vừa rồi, cũng là lão ta liều mạng già đỡ lấy, nếu như quá trình có chút sai sót, chỉ sợ tính mạng cũng khó giữ nổi.
Lắc đầu từ chối cho ý kiến, thống lĩnh áo đen cười lên một tiếng rồi thản nhiên nói: "Tiểu bối, là do ngươi thật sự không hiểu, hay là cố ý lảng tránh sự thật này? Cho dù là người có tu vi ngang nhau, nhưng thiên phú khác nhau, thực lực cũng có thể khác nhau một trời một vực đó! Trước kia Hoàng Phổ Thanh Thiên chính là như thế, lấy ví dụ gần một chút, không phải Trác đại quản gia của các ngươi cũng như vậy sao?"
"Chậc chậc chậc... Chỉ là Thiên Huyền Cảnh tầng ba, lại có thể dễ dàng đỡ được một đòn toàn lực của hai đại cao thủ Thần Chiếu Cảnh đỉnh phong, thực lực đầy thiên phú như thế, khiến lão phu nghĩ tới một đối thủ đã quen từ lâu rồi! Nếu như có thể, ngược lại lão phu muốn tự mình lĩnh giáo một chút cao chiêu của Trác quản gia của các ngươi đấy!"
Không khỏi thở dài một tiếng, thống lĩnh áo đen ngửa đầu nhìn trời, giống như lại nghĩ đến chuyện cũ nào đó, bất giác lộ vẻ thổn thức, ca thán không thôi.
Ba người Lệ Kinh Thiên thấy vậy, không khỏi liếc nhìn nhau, tiếp tục nhìn chằm chằm vào lão ta, không dám chậm trễ.
"Được rồi, chuyện này không liên quan gì đến Lạc gia các ngươi, lão phu cũng không muốn khai chiến với đám người Lạc gia các ngươi sớm như vậy!" Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, thống lĩnh áo đen đột nhiên vẫy tay, nhìn về phía ba người, nhàn nhạt lên tiếng: "Bây giờ mời ba vị tránh ra, lão phu muốn đưa người của Vân gia đi!"
"Đừng có phí lời! Nếu như dễ dàng để cho ngươi cướp người đi như vậy, vậy về sau lão nương làm gì còn thể diện nữa?"
Nhưng lão ta vừa dứt lời, Tuyết Thanh Kiến đã gầm lên một tiếng, dưới chân đạp một cái, đã đột nhiên xông về phía lão ta, Cừu Viêm Hải cũng theo sát phía sau.
Trong chớp mắt, hai người đã ngay lập tức đi đến trước người của lão ta, hai tay mang năng lượng nước lửa kết hợp lại cùng nhau, đồng loạt bắn về phía ngực của lão ta.
"Nước lửa cùng hợp sức, Sinh Tử Quyết!"
Ầm!
Một cực quang vô cùng nóng, hóa thành dải lụa trắng, xuyên thẳng qua ngực của thống lĩnh áp đen, xông thẳng về phía chân trời. Rồi sau đó dải lụa trắng kia không ngừng khuếch đại, dần dần bao phủ cả bóng hình của lão ta ở bên trong vầng bạch quang chói mắt kia.
Từ đầu tới cuối, lão ta cũng chưa hề động đậy chút nào, đã biến thành bột mịn.
Lạch cạch một tiếng, xiềng xích màu đen rơi trên mặt đất, bạch quang biến mất, hai người Cừu Viêm Hải và Tuyết Thanh Kiến thở hổn hển, nhưng trước mặt đã không có một bóng người.
Người này, bị bọn họ đánh bất ngờ xử lý rồi!
Hai người nhìn nhau cười, thở ra một hơi dài, người của Vân gia cũng vui mừng khôn xiết, chỉ có Lệ Kinh Thiên vừa muốn nhếch miệng cười một cái, lại bỗng nhiên thấy được dáng vẻ của những người áo đen còn lại đó, bất giác ngẩn ra, thầm kêu không ổn.
Bởi vì bọn họ chứng kiến hết tất cả, lại cũng không có chút kích động gì cả, ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Quả nhiên, ngay khi hai người Tuyết Thanh Kiến định đập tay chúc mừng, một tiếng cười khẽ quen thuộc lại vang vọng bên tai mọi người: "Ha ha ha... Đây là Võ Kỹ của Lạc gia sao, quả nhiên khiến người ta mở mang tầm mắt, là kỳ kỹ mà lão phu chưa từng gặp trong cuộc đời. Khó trách có nhiều cao thủ như vậy, lại tìm đến nó làm nơi nương tựa!"
"Nhưng mà, nếu như chiêu này đối phó với kia lão phu lúc trước, sẽ có chút tác dụng, nhưng bây giờ sao..."
Xì xì xì...
Từng luồng khí thể màu đen không ngừng sinh ra, cùng với đó dòng khí màu đen cuồng cuộn ngưng tụ thành một hình người, tiếp theo biến thành một áo giáp đen, thống lĩnh áo đen lại xuất hiện, khẽ cười nói: "Bây giờ lão phu là nửa người nửa quỷ, chiêu này không khiến ta có một chút tổn thương nào đâu!"
Đồng tử mắt không nhịn được co rụt lại, hai người bất giác hoảng hốt trong lòng.
Ngay từ đâu bọn họ nên nghĩ đến, nếu những người áo đen đó đã có thể hóa thành khói đen, tránh né công kích thực thể, vậy thì thống lĩnh của họ cũng không có lý do gì mà không như vậy.
Vừa rồi bọn họ chẳng qua cũng chỉ muốn thí nghiệm một chút, xem có được không, bây giờ xem ra, quả nhiên không được.
Hơn nữa, thống lĩnh áo đen kia càng mạnh hơn so với những người áo đen đó ở chỗ, có thể dựa theo ý chí của mình mà lúc thực lúc ảo.
Bọn họ còn nhớ, một khi những người áo đen đó bị đánh thành khói đen, nhưng lại khó có thể ngưng tụ thành thật thể. Nhưng không ngờ thống lĩnh áo đen này, lại có thể chuyển đổi hư thành thực, quái vật bất tử chân chính, càng khó đối phó hơn nhiều so với những người đó.
Nghĩ đến đây, hai người không khỏi khẽ cắn môi, dưới chân đạp một cái, lui về sau. Giờ khắc này, vẫn nên lui trước rồi nói sau.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Thống lĩnh áo đen vẫy tay, xiềng xích đen đã nằm lại trong tay lão ta, tùy ý vung lên, ầm một tiếng, hai người Cừu Viêm Hải và Tuyết Thanh Kiến đều bị đánh bay văng ra ngoài, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm.
Đợi khi cả người nặng nề rơi xuống đất, đã thương tích khắp người.
"Hừ, vừa rồi lão phu đã khuyên các ngươi rồi, là tự các ngươi muốn chết, ra tay trước, thì không được trách lão phu!" Lạnh lùng liếc hai người một cái, thống lĩnh áo đen lại vung dây xích lên, đầu xích kia đã vung thẳng về phía hai người.
Lệ Kinh Thiên quýnh lên, vội vàng nhào về phía trước, hắc khí lượn lờ toàn thân, hét lớn: "Thức thứ nhất, Ma Sát Tam Tuyệt, Ma Long Xung Thiên!"
Grào!
Một con Long Ảnh màu đen uốn lượn quanh người lão ta, Lệ Kinh Thiên đánh thẳng vào dây xích, nhưng vừa mới tiếp xúc, Long Ảnh màu đen đã ngay lập tức vỡ vụn, cả người Lệ Kinh Thiên cũng bị đánh bay ra ngoài, lại phun ra một ngụm máu tươi.
Đến khi rơi xuống đất, đã trầy trật đi không ít.
Có điều dù vậy, lão ta vẫn bảo vệ thành công hai người Tuyết Thanh Kiến, dây xích cũng bị lão ta đánh bay trở về.
"Hai vợ chồng các ngươi... Khụ khụ... Lão phu chỉ có thể giúp các ngươi đến đây thôi..." Lệ Kinh Thiên thở phì phò từng ngụm, máu tươi cũng không ngừng trào ra.
Hai người thấy vậy, khẽ gật đầu, lộ ra vẻ vui mừng: "Lệ lão đầu, bằng hữu chí cốt!"
Người của Vân gia thấy vậy, ánh mắt đã sớm là tràn đầy ánh lệ, không biết là bị dọa sự hay là cảm động.
Tuy rằng bình thường Lệ Kinh Thiên và Thủy Hỏa Song Tôn tranh đấu nhau cũng nhiều, nhưng khi kề vai chiến đấu, cũng là chiến hữu cùng một chiến hào, không rời bỏ nhau.
Thống lĩnh áo đen thấy cảnh tượng này, không biết nghĩ tới cái gì, không ngờ trong giọng nói lần đầu mang theo vẻ tức giận, hung tợn nói: "Các ngươi thật đúng là huynh đệ tốt đó, Cuồng Tôn Thiên Cương, nếu ngươi đã muốn cứu bọn họ, vậy ngươi đi chết thay bọn họ đi!"
Vút!
Hừ lạnh một tiếng, dây xích kia vung thẳng về phía Lệ Kinh Thiên, Cừu Viêm Hải và Tuyết Thanh Kiến thấy vậy, khẽ cắn môi, muốn tiến đến đỡ, nhưng lại không cách nào nhúc nhích nổi.
Mắt thấy dây xích kia sắp đánh vào người, Lệ Kinh Thiên thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, không thể người được lão ta đường đường là Cuồng Tôn Thiên Cương, thế mà lại chết đi trong uất ức như thế, đến đối thủ là ai cũng không biết.
Thủy Hỏa Song Tôn thì lại rơm rớm nước mắt, hai tay nắm chặt lại.
Nhưng chính vào thời khắc nguy cơ đó, một giọng nói quen thuộc lại đột nhiên vang lên bên tai tất cả mọi người: "Tên Hắc Quỷ này, chắc là trước kia từng bị huynh đệ bán đứng nhỉ, nên mới chướng mắt nhìn thấy tình nghĩa của Lạc gia chúng ta?"