Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vù!   

             Bên cạnh thác nước trong, một làn khói đen thổi qua, sau khi ngưng tụ thành hình lại là tên hắc y thống lĩnh. Nhưng lão ta của hiện tại, dáng người có hơi gầy, không ngừng thở hổn hển, dường như rất là yếu.   

             Trên cánh tay lão ta còn đỡ lấy một nam tử tầm mười tám chín tuổi, đã hoàn toàn ngất đi.   

             Không thèm liếc nhìn hắn ta, thống lĩnh áo đen trực tiếp đi đến trước thác nước, vung tay lên và đưa vào trong dòng nước chảy xiết, sau đó thì khẽ xoay vai một tiếng răng rắc vang lên, dường như đã xoay chuyển cơ quan nào đó. Dòng nước chảy xiết của thác nước dần nhỏ lại cho đến khi hoàn toàn ngừng chảy.   

             Cái ao ở phía dưới cũng có một vòng xoáy xuất hiện ở trung tâm, với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, toàn bộ nước trong ao đều bị hút cạn. Sâu mười mét trong lòng ao một cánh cổng đá phủ đầy rêu lộ ra.   

             Tên thống lĩnh áo đen đỡ lấy nam tử đó nhảy xuống, sau đó lại xoay hòn đá lồi lên ở bên cạnh, cánh cổng đá ầm ầm mở ra một khe hở.   

             Sau khi thống lính áo đen bước vào, cánh cổng đá lại tự động đóng lại, thác nước Cửu Thiên lần nữa chảy xuống, rất nhanh liền đổ đầy nước trong ao...   

             Trong con hẻm đen nhỏ tựa như ruột cừu, thống lĩnh áo đen tập tễnh đi về phía trước, nam tử trong tay lão ta dường như hôn mê rất sâu với bước chân gập ghềnh như vậy cũng chẳng có chút dấu hiệu sẽ tỉnh lại.   

             Không lâu sau, ánh nến mờ ảo hiện ra. Thống lĩnh áo đen hít sâu một hơi, chân trì trệ hồi lâu có vẻ do dự, nhưng rất nhanh sau đó liền tăng tốc bước chân, bước nhanh qua đó.   

             Đây là một căn mật thất tối, đại khái không quá mấy chục mét vuông, ngoại trừ một số dụng cụ tra tấn đặt ở gần đó, chỉ có một tấm mành vàng được treo ở giữa chia căn phòng ra làm hai.   

             Phịch!   

             Hắc y thống lĩnh thản nhiên ném nam tử xuống đất, sau đó xoay người về hướng chiếc màn rồi khom người quỳ xuống, than: "Thuộc hạ làm chuyện không tốt, cam tâm chịu phạt."   

             "Sao hả, thất bại rồi à?"   

             Một giọng nói già nua uy nghiêm từ bức màn vang lên, có vẻ hơi kinh ngạc: "Thật không ngờ, ngay cả khi ngươi đích thân ra tay cũng thất bại, ôi..."   

             Lông mày khẽ run, thống lĩnh áo đen im lặng không trả lời, cúi đầu thở dài.   

             Thống lĩnh áo đen đột nhiên cảm thấy choáng, chân cũng mềm nhũn, lập tức ngã xuống. Người sau bức màn giật mình nghi hoặc hỏi: "Gì đấy, ngươi còn bị thương nữa à?"   

             Vụt!   

             Đúng lúc này, một bóng đen vụt qua, không đợi người từ sau bức màn đi ra thì đã đi đến phía trước thống lĩnh áo đen, lấy ra một viên đan dược rồi đút vào miệng lão ta.   

             Một lúc sau, thấy khí sắc của lão ta dần dần tốt hơn, lão ta mới hít một hơi thả lỏng con tim, người đội mũ xoay người về phía bức màn báo: "Ngài hãy yên tâm, tiền bối không có vấn đề gì, chẳng qua là bị thương nặng, cần tu dưỡng một vài ngày."   

             "Cái gì, bị thương nặng, ngươi mà lại bị thương nặng ư?"   

             Người sau bức màn dường như hoàn toàn không thể tin được đây là sự thật, kinh hãi nói: "Là ai, là ai có loại khả năng khiến cho ngươi bị thương nặng? Dù cho với sức mạnh thô bạo của Cổ Tam Thông cũng không có năng lực này chứ nhỉ?"   

             Người sau tấm màn dường như biết rất rõ khả năng của hắc y thống lĩnh, hoán đổi thực giả, biến hóa khôn lường. Mặc dù lão ta không thể làm gì con quái vật nhỏ Cổ Tam Thông, nhưng sức mạnh của Cổ Tam Thông cũng sẽ không có tác dụng đối với lão ta.   

             Nhưng người sau tấm màn nghĩ mãi cũng chẳng ra, người ngay cả Cổ Tam Thông cũng không làm gì được, thì cả Thiên Vũ này ai có khả năng này?   

             Thống lĩnh áo đen im lặng hồi lâu, sau đó lão ta thở dài: "Là Trác Uyên!"   

             "Cái gì, hắn có khả năng như vậy ư?"   

             "Ha ha ha… không chỉ là có khả năng đó, lần này lão phu đi, quả thật là tông thẳng vào lòng bàn tay của hắn.(*)" Không kìm được mà cười khổ, thống lĩnh áo đen lắc đầu lên tiếng: “Thằng nhóc con này, quả thật không đơn giản. Nhiều thủ đoạn kiến thức lại uyên bác. Lão phu còn cho rằng bí thuật của năm trăm năm trước đã thất truyền, ở Thiên Vũ không một ai biết được chân thân của lão phu, kết quả hắn chỉ nhìn một cái đã phát hiện, còn bị trêu đùa không ngừng. Sau cùng nếu lão phu không bắt một người của Vân gia làm bia đỡ, e rằng cái mạng già này thật sự chết dưới tay hắn..."  

             (*) Ý câu này là Trác Uyên không chỉ có năng lực khiến Quỷ Vương bị thương mà lần xuất trận này của lão ta cũng như đâm đầu vào chỗ chết.   

             Thống lĩnh áo đen thở dài, bây giờ nghĩ lại trong mắt toàn là sự sợ hãi vô tận.   

             Có lẽ lão ta nằm mơ cũng không ngờ được, người đã phi ngựa ở Thiên Vũ hơn trăm năm, vậy mà lại vấp ngã ngay trước mặt tên oắt con như Trác Uyên, thật sự là mất sạch thể diện, không còn chút mặt mũi nào!   

             "Trác Uyên quả là tên yêu quái đáng sợ hơn cả Cổ Tam Thông."  

             Cuối cùng thống lĩnh áo đen dài nói: "Cổ Tam Thông ngoại trừ sức mạnh thô bạo ra, thì cả người hắn ta chỗ nào cũng là điểm yếu. Trác Uyên chỉ không có sức mạnh thô bạo của Cổ Tam Thông, nhưng trên người hắn không thể tìm được điểm yếu nào. Đối thủ như vậy, đây là người đầu tiên mà lão phu gặp được."   

             Người đội mũ ở đang đỡ lấy lão ta nghe vậy, khẽ gật đầu, nhìn về phía tấm màn nói: "Lời của tiền bối là thật. Khi chưa nhìn thấy Trác Uyên ra tay ta thật sự không thể tưởng tượng nổi. Hắn lại mạnh đến như vậy, quả là nước đổ đầu vịt. Dù tiền bối có đối phó như thế nào, nhưng hắn lại hoá giải từng chút một, thật sự rất hoàn mỹ! Sau cùng cũng chẳng biết dùng bí thuật gì mà trói tiền bối lại, dường như là muốn lấy mạng của tiền bối. Lão phu biết bản thân không bằng địch, không dám tiến lên, chỉ có thể ở gần bên quấy rối một phen. May mắn thay tiền bối có thể thoát mạng, quả thật là đáng mừng."   

             "Ồ, thì ra là ngươi đã ra tay giúp đỡ. Ta bảo sao hắn lại phân tâm, mà cho ta có cơ hội chạy thoát.  n tình này lão phu nhất định sẽ trả."   

             Thống lĩnh áo đen quay sang bên người đội mũ trịnh trọng ôm quyền, nhưng người đội mũ lại lắc đầu cười khẽ, không lên tiếng.

Advertisement
';
Advertisement