Phía trên đại điện triều đường nguy nga, hoàng đế uy nghiêm và trang trọng đang ngồi vững vàng trên ghế rồng, hai mắt lạnh lùng liếc nhìn xuống phía dưới.
Ở bên dưới, Trác Uyên, Hoàng Phổ Thiên Nguyên cùng thủ lĩnh của tám gia tộc lớn đều đứng hết về phía bên trái. Phía bên phải là Gia Cát Ngọc Long, Độc Cô Chiến Thiên và các trọng thần triều đình cũng như các quan văn võ Mãn Châu. Ở chính giữa đang trưng bày một thi thể, không ai khác chính là Đại Tế Ti Vân Huyền Cơ.
Mà ở bên cạnh chiếc thi thể lạnh lẽo đó là một thân hình mỏng manh đang quỳ xuống khóc nức nở đầy thổn thức. Đây chính là Thánh Nữ Vân Sương, cháu gái của Vân Huyền Cơ.
Nhìn thấy cảnh tượng tang thương này, mọi người trong tám gia tộc đều lắc đầu cảm khái. Các quan văn võ Mãn Châu cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, liên tục thở dài. Hoàng Đế quét mắt qua tất cả mọi người một lượt, sau đó uy nghiêm lên tiếng, tức giận nói: “Hừ, vậy mà có kẻ dám ra tay với Đại Tế Ti của Thiên Vũ, thật là vô pháp vô thiên, trực tiếp khiêu khích với Đế quốc. Các vị ở triều đường hôm nay nếu không phải là quan viên chức cao vọng trọng thì cũng là danh gia vọng tộc, ai nấy đều có năng lực phi thường. Bây giờ Đại Tế Ti đã chết, không biết các vị có suy nghĩ như thế nào?”
“Khởi bẩm bệ hạ, theo như lão thần thấy tuy Đại Tế Ti ít giao du với bên ngoài, cuộc sống vốn bình đạm giản dị, trong Tế Tự Phủ lại không có nhiều thị vệ canh giữ, nhưng dù sao Đại Tế Ti cũng là một cường giả Thiên Huyền. Nếu như muốn hại ngài ấy, e không phải là chuyện một người bình thường có thể làm được. Vậy theo lão thần chuyện này nhất định do một tên có sức mạnh phi thường làm ra. Đặc biệt hắn ta có thể đem Đại Tế Đi đi dụng hình rồi lại mang trở lại mà người không biết quỷ không hay, vậy rõ ràng người này có thế lực rất lớn, hẳn là một danh gia vọng tộc của Đế Quốc!”
Ngay khi Hoàng Đế vừa dứt lời, Độc Cô Chiến Thiên liền bước lên và kính cẩn cúi đầu bẩm báo. Nhưng đôi mắt lạnh lùng của lão ta lại không ngừng liếc nhìn những người ở phía bên trái.
Lãnh Vô Thường liếc lão ta một cái, sau đó hừ mũi rồi lạnh lùng nói: “Độc Cô lão nguyên soái nói không rõ ràng như vậy khác gì đang ngầm ám chỉ chuyện này có liên quan đến Ngự Hạ Bát Thế Gia bọn ta. Nhưng có phải ngài đã quên một chuyện rồi không? Trong các thế lực mạnh nhất ở Đế Quốc Thiên Vũ, ngoài Bát Thế Gia bọn ta vẫn còn Tứ Trụ các ngài. Đặc biệt là… Hai người đang đứng ở đầu hàng…”
“Ngươi nói cái gì?”
Độc Cô Chiến Thiên bất giác trừng mắt nhìn chằm chằm vào lão ta, tức giận nói: “Lãnh Vô Thường, ngươi đang nghi ngờ lão phu sao? Hừ, trước nay lão phu luôn quang minh lỗi lạc, hành sự ngay thẳng không thẹn với lòng. Trước kia Đại Tế Ti có ơn với lão phu, sao lão phu có thể làm ra loại chuyện bất nhân bất nghĩa không bằng cả cầm thú như vậy chứ?”
Lãnh Vô Thường khẽ lắc đầu cười, nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt trên tay, lạnh nhạt đáp: “Lão nguyên soái chớ tức giận, ta không hề có ý nhắm vào ngài. Chỉ là ta muốn ngài mở rộng phạm vi điều tra ra một chút, đừng chỉ khoanh vùng ở Bát Thế Gia bọn ta, tránh để hung thủ thật sự ung dung ngoài vòng pháp luật!”
“Hừ, tóm lại chuyện của Đại Tế Ti không liên quan gì đến lão phu, lão phu có thể lấy danh dự Đại quân Độc Cô ra đảm bảo. Về phần hung thủ là ai, trong lòng lão phu đã biết rất rõ. Lão phu nhất định sẽ bắt hắn ra chịu tội!”
Lãnh Vô Thường không nói không rằng, chỉ lắc đầu cười bất lực, nhưng trong lòng lại cực kì khinh thường.
Lão già này quả thật là một cao thủ chinh chiến trên sa trường, nhưng luận về so tài mưu kế, tính toán trọng điểm lại là một tên đầu to não phẳng. Người dám giết Đại Tế Ti của Thiên Vũ lại dễ dàng để lão ta tìm ra manh mối như vậy sao?
Có vẻ người đó chỉ muốn mượn chuyện này để tập hợp nhiều thế lực có liên quan lại với nhau, nhưng đó cũng là cơ hội lớn để phá vỡ tình thế bế tắc hiện tại. Dường như tất cả điều này đều do một đôi tay vô hình thao túng phía sau, thật khiến người ta không khỏi lo lắng bất an.
Nghĩ đến đây lông mày Lãnh Vô Thường bất giác nhíu chặt lại, sau đó đưa mắt nhìn về phía Trác Uyên đang đứng cách đó không xa.
Chỉ thấy vẻ mặt Trác Uyên vẫn điềm nhiên như cũ, không chút bận tâm. Dường như hắn đã có dự tính kỹ càng trong đầu.
Hoàng Đế lặng yên theo dõi phản ứng của tất cả mọi người, sau đó lạnh nhạt lên tiếng: “Vụ án của Đại Tế Ti quả thật không phải chuyện người bình thường có thể làm được. Tất nhiên cũng không thể vì thế mà nghi ngờ tất cả nhưng hậu duệ của danh gia vọng tộc ở đây. Vậy thì… Thánh Nữ, trẫm hỏi ngươi, người cuối cùng mà Đại Tế Ti gặp là ai?”
“Ừm…”
Vân Sương không khỏi sững người, sau đó suy nghĩ một chút rồi liếc mắt nhìn Trác Uyên một cái. Thấy hắn khẽ gật đầu, nàng liền thành thật nói: “Khởi bẩm bệ hạ, chính là đại quản gia Trác Uyên của Lạc Gia!”
Xì xào!
Tất cả mọi người không khỏi thấy ớn lạnh sống lưng, đồng loạt nhìn về hướng Trác Uyên. Trong mắt ai nấy đều tràn đầy vẻ ngạc nhiên lẫn nghi ngờ.
Người vừa được Bệ hạ sắc phong là Đại quản gia số một thiên hạ cách đây không lâu, nhanh như vậy liền dính líu đến cái chết của Đại Tế Ti. Hơn nữa như Độc Cô Chiến Thiên vừa nói, cái chết của Đại Tế Ti do một cao thủ làm ra, vậy Trác Uyên hoàn toàn có đủ khả năng làm được!
Có lẽ nào… Mầm mống gây họa này thật sự sẽ náo loạn Đế Đô một trận hay sao?
Tất cả mọi người đều đã nghe đến tiếng tăm của Trác Uyên, thật sự là đi đến đâu náo loạn đến đó, lại còn không sợ trời không sợ đất. Hắn chính là một Ma Vương một khi đã không thuận mắt thì sẽ gặp đâu giết đó.
Chẳng lẽ chỉ vì vài câu đấu khẩu với Đại Tế Ti mà đột nhiên hắn ra tay giết người?
Nghĩ đến đây, dường như trong lòng ai nấy đều hoàn toàn bị thuyết phục bởi điều này. Chỉ là tên Ma Vương này giết ai không giết lại đi đi giết Đại Tế Ti của Thiên Vũ, điều này chẳng khác nào đang khiêu chiến với toàn bộ Đế Quốc, thật đúng là tự tìm đường chết!
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người lại dồn về về Trác Uyên, ai nấy đều thở dài thườn thượt…