“Quỷ Vương là thống lĩnh Quỷ Ảnh Vệ thứ tư của Tứ Trụ, trực thuộc dưới trướng của Bệ Hạ. Bây giờ có thể lão ta đang quanh quẩn xung quanh chúng ta!” Gia Cát Ngọc Long khẽ vuốt chòm râu dài, ánh mắt lóe lên.
Trác Uyên và Lãnh Vô Thường đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều khẽ gật đầu.
Trác Uyên sớm đã nghe qua danh hiệu Quỷ Vương Tứ Trụ, lão ta hoàn toàn khác với ba người còn lại trong Tứ Trụ. Tên Quỷ Vương này chính là thần long thấy đầu không thấy đuôi, lại vô cùng thần bí!
Thậm chí có thể nói trong cả Thiên Vũ này, ngoại trừ bệ hạ thì e là chưa ai nhìn thấy dáng vẻ thật sự của lão ta. Đến không hình, đi không vết, thật giống như một bóng ma, khó có thể đề phòng được!
“Trác quản gia!”
Đột nhiên một tiếng gọi gấp gáp truyền đến tai mọi người. Trác Uyên quay đầu lại nhìn thì đúng lúc thấy Vân Sương mặt đầy lo lắng chạy tới, thậm chí trong mắt còn hiện lên tia khẩn cầu: “Bọn Tiểu Đông Tử gặp nguy hiểm rồi, mong Trác quản gia ra tay giúp đỡ đi cứu bọn họ!”
Lông mày Trác Uyên bất giác nhướng lên, thâm tâm hắn hiểu rõ chuyện mà Vân Sương nói đến chính là chuyện Vân Gia đang di cư đến núi Hắc Phong. Chỉ là điều khiến hắn cảm thấy có chút kì quái là sao Vân Sương biết được tin tức này?
Dường như Vân Sương nhìn ra được những hoài nghi trong lòng hắn, nàng vội nói: “Ta có thể cảm nhận được!”
“Thánh Nữ có thể thấu suốt thiên cơ, trực giác của Vân Sương cô nương nhất định chính xác!” Gia Cát Ngọc Long khẽ gật đầu, tin tưởng nói.
Trác Uyên hiểu ra liền thở dài một hơi: “Vậy được, ta sẽ ra khỏi Đế Đô xem tình hình thế nào. Cảm phiền hai vị thay ta hộ tống Sương Nhi cô nương trở về Lạc Gia chăm sóc!”
“Khà khà khà… Chuyện này dễ như trở bàn tay!” Lãnh Vô Thường và Gia Cát Ngọc Long đều khẽ cười, gật đầu đồng ý.
Có điều Lãnh Vô Thường vẫn cau mày nói: “Hôm nay cửa thành Đế Đô đều đã đóng, tất cả gia tộc đều không thể ra vào. Không phải Trác quản gia định xông ra ngoài đấy chứ?”
“Ha ha ha… Ngươi quả thật bàn tính như thần. Ta cũng chưa ngu ngốc đến mức để Hoàng Đế nắm được sơ hở lúc này!” Trác Uyên không khỏi cười lớn một tiếng, sau đó khẽ quay người. Đồng tử bên phải của hắn lóe lên tia sáng vàng rồi cả người bỗng biến mất không một dấu vết.
Lãnh Vô Thường có chút sững sờ, sau đó trong lòng liền sáng tỏ, lên tiếng khen ngợi: “Tên Trác Uyên này quả nhiên là dị nhân, thủ pháp biến hóa vô cùng kì lạ. Với sự thần thông của hắn, cho dù có xuất thành thì cũng không ai có thể đụng vào hắn được.”
“Khà khà khà… Chắc chắn là như vậy rồi. Nếu không sao ngươi có thể năm lần bảy lượt chịu thua dưới tay hắn?” Gia Cát Ngọc Long khẽ gật đầu, nhân cơ hội giễu cợt lão ta.
Lãnh Vô Thường đỏ mặt, cũng không lên tiếng phản bác.
Sau đó lão ta liền cáo từ Hoàng Phổ Thanh Thiên, giữ đúng lời hứa cùng Gia Cát Trường Phong hộ tống Vân Sương về Lạc Gia. Chỉ là trên đường đi lão ta luôn nói bóng nói gió để dò hỏi quan hệ giữa Vân Gia và Lạc Gia.
Lúc này lão ta mới biết thì ra Đại Tế Ti sớm đã giao phó Vân Sương cho Trác Uyên chăm sóc, còn bảo vị Thánh Nữ này ở bên cạnh giúp đỡ Trác Uyên.
Gia Cát Ngọc Long và Lãnh vô Thường đưa mắt nhìn nhau một cái, cả hai đều âm thầm gật đầu. Lúc này bọn họ đã hoàn toàn hiểu rõ cái nguyên nhân cái chết của Đại Tế Ti. Lão ta thật sự đã vượt qua ranh giới rồi!
Nhưng có điều mà bọn họ nghĩ mãi không hiểu chính là tại sao Đại Tế Ti lại sẵn sàng vì Lạc Gia mà cam tâm chịu chết?
“Ồ tới rồi. Đa tạ sự chiếu cố của hai vị suốt đường đi, Vân Sương xin được bái tạ ở đây!” Vừa đến trước cửa Lạc Gia, Vân Sương liền quay người hành lễ với hai người họ.
Bọn họ cũng vội vàng hành lễ lại. Sau đó Lãnh Vô Thường đảo mắt, bất chợt hỏi: “Không biết Vân Sương cô nương dự định lo liệu chuyện hậu sự của Đại Tế Ti như thế nao?”
“Ừm, được sự chấp thuận của Bệ Hạ, gia gia sẽ được an táng với hình thức Quốc tang!” Sắc mặt Vân Sương bỗng trầm đi, nhàn nhạt đáp.
Lãnh Vô Thường thở dài một hơi rồi nói: “Theo lý là nên như vậy, chỉ có điều… Than ôi, tang lẽ còn phải nhìn kẻ thù làm bộ làm tịch, đạt được danh vọng, không biết Đại Tế Ti ở dưới Cửu Tuyền có thể nhắm mắt được không?”
“Cái gì?”
Cơ thể Vân Sương không khỏi run lên, kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi: “Lãnh tiên sinh, ngài vừa nói gì?”
“À, ta có nói gì sao? Khà khà khà… Thứ lỗi cho Lãnh mỗ vừa rồi nhất thời buột miệng, cảm xúc bộc phát. Vân Sương cô nương cứ xem như chưa nghe thấy gì là được!” Lãnh Vô Thường giật mình, giả ngốc đáp.
Vân Sương cau chặt mày, lo lắng hỏi: “Chuyện này sao có thể thế được. Vừa rồi rõ ràng ta nghe ngài nhắc đến kẻ thù, chẳng lẽ ngài biết hung thủ giết gia gia ta là ai sao? Xin ngài hãy nói cho ta biết được không?”
Tâm trạng Vân Sương vô cùng kích động, nước mắt nàng sớm đã lưng tròng. Hai bàn tay ngọc ngà bám chặt lấy hai cánh tay của Lãnh Vô Thường không buông.
Lãnh Vô Thường hoàn toàn có thể cảm nhận được sức mạnh của đôi bàn tay nàng. Lão ta cẩn thận nhìn nàng một cái, sau đó gỡ hai bàn tay nàng ra, thở dài rồi lắc đầu nói: “Xin Vân Sương cô nương thứ lỗi, lão phu thật sự không biết gì cả. Cô nương vẫn nên hỏi Trác quản gia thì hơn!”
Nói xong Lãnh Vô Thường liền thở ngắn than dài quay người rời đi. Gia Cát Ngọc Long khẽ liếc hai người họ một cái, thầm cười trong lòng rồi cũng nói lời từ biệt với Vân Sương.
Chỉ còn lại một mình Vân Sương vẫn sững sờ đứng trước cửa Lạc Gia, ánh mắt dõi theo hai bóng dáng đang vội vàng rời đi. Tim nàng đập mạnh, lẩm bẩm nói: “Bảo ta đi hỏi Trác quản gia, chẳng lẽ… Huynh ấy biết hung thủ giết gia gia là ai…”
Gia Cát Ngọc Long vội nhanh chân đuổi theo Lãnh Vô Thường, sau đó nhìn lão ta rồi lắc đầu bật cười: “Lãnh tiên sinh, ngươi làm chuyện này có chút không phải phép. Tốt xấu gì Trác Uyên cũng âm thầm giúp đỡ ngươi trên triều đường, ai ngờ ngươi lại trở mặt đem đến phiền phức cho hắn. Với quan hệ của Vân Gia và Lạc Gia hiện tại, nếu Vân Gia làm ầm lên thì Lạc Gia khó tránh khỏi hiềm nghi!”