“Khà khà khà… Những lời này của Gia Cát thừa tướng có chút không đúng rồi. Vừa rồi không phải Trác Uyên đã nói rồi sao, chúng ta chỉ là đang bảo vệ lẫn nhau, suy cho cùng vẫn là quan hệ thù địch.
Nếu như đổi lại, ước chừng tên tiểu tử ấy còn ra tay tàn nhẫn hơn ta. Hơn nữa ao nước tù này vẫn cần người khuấy động nó lên, chỉ là không ai trong chúng ta muốn làm người tiên phong. Hiện tại có người xuất hiện làm đảo lộn tình hình, chúng ta đều có có đất dụng võ, không phải sao?”
Gia Cát Ngọc Long khẽ vuốt chòm râu dài, cũng không nói thêm gì cả. Chỉ là hai mắt bỗng lóe lên một tia sáng khó hiểu…
Mặt khác, bên ngoài thành Đế Đô hai mươi dặm, hàng ngàn người ngựa đang tiến phía thành Phong Lâm. Lệ Kinh Thiên và phu phụ Cừu Viêm Hải đang đứng trên không trung quan sát tất cả ở phía dưới, bảo vệ sự an toàn của bọn họ.
Dọc đường đi gió thổi vi vu, cảnh sắc tươi đẹp, không có bất kì nguy hiểm nào. Mọi người đi đường cũng rất thoải mái, giống như đang du ngoạn sơn thủy vậy.
Tuy nhiên đúng vào lúc này bỗng một tiếng hét vang lên, gió thổi cuồng bạo, trời đầy mây đen. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ bầu trời đều bị bao phủ bởi một màn đen dày đặc.
Cùng lúc đó, những tiếng kêu ma quái và tiếng sói hú bất chợt vang lên bên tai mọi người khiến ai nấy đều không khỏi kinh hãi run sợ.
“Hừ, cuối cùng cũng có người xuất hiện rồi!”
Lệ Kinh Thiên nhếch mép cười, nắm chặt lòng bàn tay phát ra tiếng kêu răng rắc, trong mắt cũng hiện lên một tia đắc ý. Với một tên ngốc chỉ biết đến võ như lão ta, một ngày không đánh nhau toàn thân liền cảm thấy khó chịu.
Cừu Viêm Hải và Tuyết Thanh Kiến cũng đưa mắt nhìn nhau, cười một cách gian tà. Bọn họ ngước nhìn màn đen dày đặc đang dần dần rơi xuống, thân thể hai người liền toát ra hai nguồn năng lượng băng và lửa.
Vù vù vù…
Cùng với những âm thanh ma mị thét gào, những bóng đen cũng đột ngột từ mây đen nhảy xuống. Chỉ trong chốc lát đã xuất hiện hàng trăm bóng người.
Mọi người đưa mắt quan sát xung quanh, chỉ thấy toàn thân bọn chúng mặc áo giáp đen, đầu đội mũ sắt đen, đeo mặt nạ đen khiến người ta không thể nhìn ra diện mạo thật của chúng. Chỉ có đôi mắt chúng tối đen như mực, toàn thân đang toát ra hơi thở lạnh lẽo và đầy sát khí. Trông chúng không có vẻ gì là người sống mà giống như những tu la vừa leo lên từ đáy địa ngục!
Đặc biệt chúng còn cầm những thanh loan đao dài nửa mét trên tay, tất cả đều sắc nhọn và toát lên vẻ lạnh lẽo. Điều này càng khiến người ta chắc chắn hơn về việc chúng là những tu la đến từ địa ngục!
Mọi người không khỏi kinh hãi nuốt nước bọt ực một tiếng, hàng nghìn người ngựa đều lần lượt lùi về phía sau một bước.
Tuy nói bọn họ người đông thế mạnh, nhưng đối mặt với hàng trăm tên mặc đồ đen hung hãn thế này khó tránh bị sát khí lạnh lẽo của đối phương áp đảo trong chớp mắt, căn bản không còn chút ý chí phản kháng nào.
Lệ Kinh Thiên nhìn thấy cảnh này liền cau mày, nghiêm túc nói: “Tuy những tên này chỉ là Thiên Huyền Cảnh, nhưng tuyệt đối không phải là người thường. Lát nữa các ngươi ra tay nhớ phải cẩn thận!”
“Hừ, cho dù bọn chúng có quỷ dị thế nào thì cũng chỉ là Thiên Huyền Cảnh. Lão nương không tin trên thế gian này còn có người thứ hai dị thường được như tên Trác Uyên!”
Tuyết Thanh Kiến nhếch mép đầy khinh thường, sau đó đạp chân bay về phía trước. Cừu Viêm Hải thấy thê tử cũng đã xông lên, vậy thì còn gì để nói nữa, tấn công thôi!
Ngay sau đó lão ta liền nhanh chóng đuổi theo!
Chỉ có Lệ Kinh Thiên vẫn án binh bất động, quan sát cẩn thận động tĩnh của những tên mặc đồ đen kia xem chúng có gì kì lạ không.
“Tất cả chú ý, là Song Tôn Băng Hỏa của Lạc Gia!” Không biết là ai lạnh lùng nói một câu, sắc mặt tất cả những tên áo đen liền trở nên nghiêm trọng. Chúng giương những thanh loan đao tu la lên, đầu kiếm sắc lạnh toát ánh xanh, rõ ràng trên đó có độc!
Hơn nữa toàn bộ những vũ khí này đều là Linh Binh cấp bốn!
Nhưng Tuyết Thanh Kiến lại không chút để tâm. Bà ta cười lớn một tiếng sau đó càng lao nhanh về phía trước, đột nhiên trong tay phát ra một tia sáng bạc.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, trong chớp mắt hàng chục tên cao thủ mặc đồ đen đã bị đông cứng trong những đỉnh băng khổng lồ, không thể nào nhúc nhích. Sau đó những đỉnh băng này liền nổ tung, thân thể những tên đó cũng vì thế mà bị nổ ra làm trăm mảnh.
Những tên mặc đồ đen khác nhìn thấy cảnh này thì không khỏi sững sờ, vội vàng lùi về phía sau hai bước. Tuyết Thanh Kiến thấy vậy liền đắc ý cười lớn: “Ta đã nói mà, cũng chỉ là những tên nhãi Thiên Huyền Cảnh, căn bản không chịu nổi một đòn!”
Cừu Viêm Hải cũng cười lớn một tiếng, lao lên theo nịnh nọt thê tử: “Phu nhân quả thật là có con mắt tinh tường, liếc mắt cái liền nhìn ra bọn chúng chẳng qua chỉ đang phô trương thanh thế, thùng rỗng kêu to. Đâu giống như lão già Lệ Kinh Thiên kia, cẩn thận từng ly từng tí, gan còn không bằng nữ nhân!”
Nói rồi lão ta cũng vung tay một cái, một con rồng lửa liền bay ra. Cùng với những tiếng nổ chói tai, hàng chục kẻ địch lập tức bị thiêu cháy đến tan thành mây khói. Tuyết Thanh Kiến thấy cảnh này thì liền che miệng cười thầm, âm thanh nghe vui tai như tiếng chuông bạc.
Đám người Vân Gia cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn ba vị vệ sĩ của Lạc Gia cảm thấy vô cùng an tâm. Chỉ cần trên đường đi có sự bảo vệ của ba người họ, sự an toàn của bọn họ có thể được đảm bảo.
Sắc mặt Lệ Kinh Thiên khẽ giật, khó chịu nhìn đôi phu phụ kia. Chỉ là trong lòng lão ta vẫn có chút khó hiểu. Với cảm giác mà những tên mặc đồ đen vừa đem lại cho lão ta, bọn chúng sẽ không dễ dàng bị xử lý như vậy!
Dường như những tên mặc đồ đen đang trả lời câu hỏi trong lòng lão ta. Tuy bọn chúng thấy đồng đội của mình từng người một bị đánh bại một cách dễ dàng, nhưng lại không hề lộ ra chút biểu hiện lo lắng nào.
Một khắc sau, trước ánh mắt kinh ngạc của Lệ Kinh Thiên và những người khác, những kẻ địch vừa nãy bị phu phụ Cừu Viêm Hải giết thành trăm mảnh bỗng không ngừng run lên.
Ngay sau đó, cùng với những luồng khí cực kỳ quỷ dị bùng phát, những mảnh vỡ đó dần dần tỏa ra những luồng khí đen kỳ dị. Những luồng khí đen đó từ từ hợp lại với nhau, chầm chậm ngưng tụ thành hình người.
Cùng lúc đó, những tên mặc đồ đen lại lần nữa tập hợp, sau đó nhặt những thanh loan đao lên. Dường như không ít trong số chúng vừa được hồi sinh, phát ra những tiếng cười tà ác vô cùng quỷ dị…