Keng!
Một tiếng kêu giòn vang phát ra, thanh trường kiếm linh binh cấp năm trong tay Nhị hoàng tử đã bị long trảo kia bẻ gãy thành hai đoạn dưới ánh mắt không thể tin nổi của tất cả mọi người.
Trác Uyên bình tĩnh đứng trước người Vân Sương, quét mắt nhìn mọi người ở đây một chút, cuối cùng dừng trên khuôn mặt cực kỳ hoảng hốt của Nhị hoàng tử, cười tà ác: "Ha ha ha... Chỉ là không nhận lời mời của ngươi mà thôi, ngươi đã phái người đến bắt ta, gan của ngươi lớn thật đấy!"
"Trác... Trác... Trác... Trác Uyên!" Bờ môi Nhị hoàng tử run run vì hoảng sợ, liên tiếp lui về phía sau. Vân Sương nhìn thấy bóng dáng cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, chợt mừng rỡ hô lên: "Trác quản gia, ngươi không sao chứ?"
"Ha ha ha... Đương nhiên là ta không sao. Ngươi còn nhớ rõ lời ta nói với ngươi trước đó không, dẫn ngươi ra vẻ dẫn ngươi bay cao! Trên đời này, từ trước đến nay chỉ có lão tử ức hiếp người ta, chưa đến phiên người khác tính toán trên đầu lão tử! Ngươi đi theo ta sẽ không lỗ!"
Trác Uyên dựng ngón tay cái với Vân Sương, nhếch miệng cười một tiếng, vô cùng vênh mặt. Vân Sương không khỏi gật đầu cười trộm, hai gò má ửng hồng, nhờ hai ba câu nói đùa này của hắn mà an tâm hơn hẳn.
Hoàng Mi lão tổ quan sát hết mọi chuyện, trên gương mặt lộ vẻ sợ hãi, không thể tin nói: "Sao có thể, không có giải dược độc môn của lão phu, sao ngươi giải hết được độc Thiên Niên Thụy?"
"Cuộc đời lão tử không sợ nhất chính là người dùng độc. Đừng nói ngươi dùng thuốc mê, cho dù ngươi dùng kịch độc cũng không làm được gì lão tử. Hôm nay lão tử có thể đi đến một bước này, ngay cả mấy người của Ngự Hạ Thất Thế Gia như Đế Vương Môn, Dược Vương Điện cũng không ngăn được, sao có thể bị một tên vô danh tiểu tốt như ngươi dễ dàng đánh bại? Trước đó ta giả vờ hôn mê, cũng chỉ vì muốn nhìn xem ai lại to gan như vậy, dám ra tay với lão tử!"
Con mắt Trác Uyên khẽ híp lại, bất giác cười nhạo thành tiếng, trong tay đã có khí đen lượn lờ, nhìn về phía Nhị hoàng tử đang nơm nớp lo sợ, nói tiếp: "Thật không ngờ tới lại là tên ngốc nhà ngươi! Chỉ là ta còn có một chỗ không hiểu, bệ hạ là người khôn khéo như thế, sao lại có thể sinh ra một nhi tử ngu xuẩn, hữu dũng vô mưu như ngươi? Lúc nãy Sương Nhi cô nương xem tướng cho ngươi, nói ngươi không dáng vẻ của bậc đế vương, chẳng lẽ... ngươi xưa nay vốn không phải là hoàng tử, mà được nhặt về?"
Phụt!
Vân Sương không nhịn được cười ra tiếng, nâng bàn tay trắng nõn đáng yêu lên, nhẹ nhàng chọt Trác Uyên một cái, khẽ trợn mắt với hắn. Nhị hoàng tử thì đã sớm thay đổi trạng thái từ sợ hãi sang phẫn nộ, thở hổn hển từng ngụm, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Trác Uyên.
Lời nói vừa rồi của Trác Uyên rõ ràng đang mắng hắn ta là tạp chủng. Hắn ta đường đường là Nhị hoàng tử cao quý của Thiên Vũ, sao có thể nhịn được lời xúc phạm này?
"Hoàng Mi lão tổ, ngươi đứng ngây ở đó làm gì, còn không mau bắt tên ngông cuồng này lại cho ta?" Nhị hoàng tử nổi giận gầm lên một tiếng, chỉ vào Trác Uyên mắng.
Hai đầu lông mày màu vàng của Hoàng Mi lão tổ giật một cái, đã sớm gấp không nhịn nổi vung ống tay áo lên, khói vàng cuồn cuộn bắt đầu mãnh liệt bay về phía hai người Trác Uyên. Lão ta rống to: "Tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi mà đã dám không coi ai ra gì, hôm nay lão phu phải cho ngươi thấy sự lợi hại của Hoàng Mi lão tổ ta, Thiên Niên Thụy!"
Vân Sương giật mình, vội vàng tránh sau lưng Trác Uyên. Hai con ngươi Trác Uyên lại vô cùng lạnh lẽo, khinh thường nhếch miệng, toàn thân dần tuôn ra khí đen.
Vù vù vù!
Giống như cát vàng thổi qua, hai người Trác Uyên hoàn toàn bị làn khói vàng kia bao phủ chặt chẽ. Hoàng Mi lão tổ nhìn về phía Nhị hoàng tử, đắc ý ngẩng cao đầu, nhẹ nhàng nhướng đôi lông mày vàng.
Thế nhưng khóe miệng của lão ta còn chưa kịp nhếch lên thì ầm một tiếng, làn khói vàng kia lại chuyển động lần nữa, cuộn tròn như lốc xoáy, càng ngày càng mỏng manh, cuối cùng hoàn toàn bị hút vào luồng không khí ở chính giữa.
Thiên Ma Đại Hóa Quyết!
Trác Uyên hừ lạnh trong bụng, thu hồi khí đen vào trong cơ thể, chỉ là đôi mắt lạnh lùng kia lại càng phát ra ánh sáng lạnh lẽo!
"Sao... Sao có thể, Thiên Niên Thụy của ta đâu?" Hoàng Mi lão tổ kinh hãi, lắp bắp nói.
Trác Uyên lẳng lặng nhìn lão ta, thản nhiên lên tiếng, thế nhưng thanh âm kia lại lạnh đến thấu xương, nồng đậm sát ý: "Bị ta ăn rồi!"
Trong lòng Hoàng Mi lão tổ bất giác run lên, vầng trán đã rịn ra từng giọt mồ hôi lạnh. Lão ta không ngờ được rằng Trác Uyên còn lợi hại hơn lời đồn nhiều. Khói mê mà lão ta tự tin, ỷ lại nhất, lại dễ dàng bị Trác Uyên phá giải.
Hơn nữa, lão ta cũng rõ ràng, Trác Uyên là tu giả luyện thể, lợi hại nhất là nắm đấm. Khói mê đã bị phá giải, lão ta lại chỉ là một người dùng độc, vật lộn với tên quái vật như Trác Uyên chẳng phải là đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
Bây giờ lão ta đã không còn chỗ dựa, biện pháp tốt nhất tất nhiên là cắm đầu mà chạy cho nhanh. Thế là Hoàng Mi lão tổ không nói hai lời, vội vàng ôm quyền với Nhị hoàng tử, cực kỳ vô sỉ nói: "Nhị điện hạ, người có duyên ắt sẽ gặp lại, ngày sau gặp nhau, ngài cũng đừng quên còn nợ lão phu mười hai viên linh đan đó!"
Tiếng nói vừa dứt, Hoàng Mi lão tổ đã vung ống tay áo lên, hóa thành một luồng gió vàng bay ra ngoài.
Nhị hoàng tử thấy tình cảnh này, tức đến giậm chân. Lão già chết tiệt này, chuyện còn chưa hoàn thành, người còn chưa giải quyết, vậy mà còn không biết xấu hổ đòi linh đan?
Bản hoàng tử hận nhất là loại người nhận tiền không làm việc như ngươi!
Thế nhưng hắn ta còn chưa kịp mở miệng mắng to, thì đã nghe một tiếng vang thật lớn, luồng gió vàng kia còn chưa kịp bay ra khỏi sân đã đột nhiên rơi xuống.