Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Hoàng Mi lão tổ bị đè chổng vó trên đất, khóe miệng không nhịn được chảy ra một vệt máu. Mà trên người lão ta là khuôn mặt lạnh lùng của Trác Uyên, một cánh tay phải tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt đang mạnh mẽ bóp lấy cổ lão ta, khiến lão ta không thể động đậy chút nào.  

             "Hừ... Đã ra tay với lão tử mà còn định nói đi thì đi? Ngươi cho rằng lão tử là người dễ đắc tội như vậy ư?" Trác Uyên nhếch môi cười, trong mắt lóe lên sát ý không hề che giấu.  

             Hoàng Mi lão tổ không khỏi hoảng sợ đến biến sắc, vội vàng giải thích: "Trác quản gia tha mạng, tất cả đều là do Nhị hoàng tử sai ta làm..."  

             Bốp!  

             Một cái tát vang dội hạ xuống trên gương mặt già nua kia, ngắt lời lão ta. Trác Uyên liên tục cười gằn: "Lão tử không phải là đồ ngốc, việc này còn cần ngươi nói sao? Tóm lại, hắn ta là thủ phạm chính, ngươi là tòng phạm, dám đắc tội lão tử, đừng ai nghĩ đến chuyện trốn thoát!"  

             Ha!  

             Hoàng Mi lão tổ run rẩy hít sâu một hơi, nghĩ mãi cũng không ra tại sao Trác Uyên lại ra tay tuyệt tình như vậy, không buông tha cho bất kỳ một kẻ địch nào, đuổi tận giết tuyệt!  

             Nếu như lão ta sớm biết sẽ đắc tội với một nhân vật hung ác như vậy, đừng nói là mười viên linh đan cấp tám, dù có đưa cho lão ta hai mươi viên làm thù lao, lão ta cũng không dám động đến!  

             Nhìn thấy khí đen trên thân Trác Uyên lần nữa tràn ra, sát ý nồng đậm kia đã khóa chặt trên người lão ta, Hoàng Mi lão tổ bị dọa cho mặt mũi trắng bệch, đến cả hai đầu lông mày vàng kia cũng có khuynh hướng biến thành màu trắng, vội vàng cầu xin tha thứ: "Chờ một chút, Trác quản gia, ngài đừng giết ta. Chỉ cần ngài tha cho ta một mạng, ta nguyện làm trâu làm ngựa báo đáp ngài. Đúng, Lạc gia các ngươi không phải vừa mới quật khởi sao, hẳn là đang cần nhân tài. Lão phu đã là Thần Chiếu cảnh tầng tám, nguyện ý dấn thân vào Lạc gia, làm đầy tớ cho ngài, thề chết cũng theo sau!"  

             Khí đen tràn ra từ người Trác Uyên có hơi trì hoãn một chút, giống như đang suy tính chuyện gì. Thấy tình cảnh này, ánh mắt Hoàng Mi lão tổ không khỏi sáng lên, như đã nhìn thấy hy vọng sống sót.  

             Thế nhưng ngay sau đó, Trác Uyên lại bật cười lắc đầu, khí đen trên người lần nữa tràn ra một cách điên cuồng: "Thật xin lỗi, nếu là người dùng độc, chúng ta đã có trưởng lão đan phòng, Độc Thủ Dược Vương, không cần đến ngươi!"  

             "Lão ta? Lão ta chỉ là Thiên Huyền cảnh, sao có thể đánh đồng với Thần Chiếu cảnh ta đây?" Hoàng Mi lão tổ quýnh lên, khó tin hỏi.  

             Trác Uyên mỉm cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến: "Ha ha ha... Tất cả trưởng lão của Lạc gia đều do một tay ta chọn lựa. Không một ai trong bọn họ sẽ khuất phục trước sinh tử giống như ngươi. Chỉ một điểm này thôi, ngươi đã không đủ tư cách vào Lạc gia rồi!"  

             Tiếng nói vừa dứt, toàn thân Trác Uyên đột nhiên tuôn trào khí đen, chỉ trong nháy mắt đã nuốt chửng Hoàng Mi lão tổ, giống như lúc nãy lão nhi này phóng ra khói vàng để cắn nuốt bọn họ.  

             Thế nhưng, so với làn khói vàng kia, màn sương mù đen dày đặc này càng đáng sợ hơn nhiều.  

             Mọi người đều có thể nhìn thấy rõ, thân thể Hoàng Mi lão tổ kia không ngừng khô quắt lại, khuôn mặt bị khí đen cắn nuốt trông cực kỳ vặn vẹo, cuối cùng tan biến không sót chút cặn trước mắt tất cả mọi người.  

             Nhị hoàng tử đã sớm bị dọa nhũn hai chân, tê liệt ngã xuống mặt đất, không đứng dậy nổi. Mà rất nhiều cao thủ Thần Chiếu bên cạnh hắn ta cũng nơm nớp lo sợ, đỡ chủ tử lui từng bước ra sau, không còn chút chiến ý nào.  

             Mặc dù tu vi Trác Uyên chỉ là Thiên Huyền cảnh tầng ba, nhưng trong mắt của mọi người, tên quái vật này quả thực là cao thủ đệ nhất của Thiên Vũ. Đến cả Thần Chiếu cảnh tầng tám như Hoàng Mi lão tổ cũng bị hắn hành hạ không còn một chút cặn trong nháy mắt, huống chi là bọn hắn?  

             Vân Sương vội vàng che miệng, đôi mắt to trong trẻo chăm chú nhìn bóng dáng lạnh lùng không chút tình cảm của Trác Uyên, đáy mắt đều là vẻ hoảng sợ.  

             Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy thủ đoạn giết người khiến người ta giận sôi như vậy.  

             Ban đầu gia gia nói với nàng, Trác Uyên là người độc ác, muốn nàng dẫn dắt hắn hướng thiện, tạo phúc cho chúng sinh. Thế nhưng trên đường đi, Trác Uyên bình dị gần gũi, nói đùa với nàng, còn bảo hộ nàng trong lúc nguy hiểm, nhìn thế nào cũng không giống một ma đầu gian ác.  

             Thế nhưng bây giờ, xem như nàng đã chân chính thấy được bộ dạng ác ma của Trác Uyên!  

             Bốp bốp bốp!  

             Trác Uyên tùy ý phủi tay, nhìn thoáng qua một mảnh hư vô dưới chân, bất chợt lộ ra nụ cười kỳ quái, sau đó hắn lại nhìn về phía đám người Nhị hoàng tử tiểu bạch kiểm, chầm chậm bước về phía đó.  

             Thân thể Nhị hoàng tử run rẩy không ngừng được, nháy mắt đã trở nên thành thực hơn nhiều, giống như một hài tử làm sai chuyện gì, co quắp lại một chỗ với đám cao thủ hộ vệ, chờ đợi màn trừng phạt sắp xảy ra!  

             "Trác... Trác... Trác... Trác quản gia, lần này bản vương biết sai rồi, lần sau cũng không dám nữa, mong ngài giơ cao đánh khẽ, tha cho ta con đường sống!" Nhị hoàng tử không khỏi hấp háy đôi mắt, run rẩy cầu xin.  

             Trác Uyên Đi đến trước mặt hắn ta, lẳng lặng nhìn, rồi cười thành tiếng: "Lần sau? Nếu ngươi dám có lần sau, ngươi có tin cái chết của ngươi sẽ thê thảm gấp một vạn lần so với Hoàng Mi lão đầu kia không!"  

             "Tin... Tin... Tin!" Hai hàm răng của Nhị hoàng tử run lập cập, liên tục gật đầu, đám hộ vệ còn lại cũng giữ im lặng, mặc cho chủ tử chịu nhục.  

             Nếu không thì biết làm sao đây? Nếu bọn hắn dám đi lên liều mạng, tất cả mọi người ở nơi này đều phải chết! Làm gì có ai là đối thủ của tên quái vật này chứ!  

             Cũng không biết là tên não tàn nào nghĩ ra hành động này, dám gây chuyện với mãnh thú mà ngay cả Thất gia cũng không chọc nổi!  

             A, đúng rồi, là Nhị hoàng tử chứ còn ai vào đây...  

             Đám người than thở trong bụng, liên tục lắc đầu, nhưng cũng không dám mở miệng oán trách chủ tử!  

             Nhìn hắn ta cứng còng người thật lâu, Trác Uyên không khỏi bật cười, vỗ mạnh hai má của hắn ta kêu vang bôm bốp, cảnh cáo: "Nể mặt mũi phụ thân ngươi, lần này ta sẽ không so đo..."  

             Nghe được lời này, Nhị hoàng tử vui mừng phát khóc, thở dài ra một hơi, cuối cùng cũng an toàn.  

             Thế nhưng ngay sau đó, lời nói của Trác Uyên lại xoay chuyển: "Có điều lần này, lão tử cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho các ngươi như vậy được, dù sao cũng phải cho ngươi chút giáo huấn, nếu không ngươi sẽ không nhớ được lâu!"  

             Nói xong, đồng tử Trác Uyên đột nhiên ngưng tụ, ánh đỏ trên cánh tay phải nở rộ. Dưới một tiếng gầm đầy giận dữ, hắn đột nhiên đánh mạnh xuống đất.  

             Một quyền mạnh nhất của mãnh thú, san vương phủ thành đất bằng...

Advertisement
';
Advertisement