Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Thế nhưng vô dụng, Trác Uyên vẫn yên bình chìm vào giấc ngủ như cũ, rất giống một tiểu hài nhi vừa ra đời!  

             "Ha ha ha... Tiểu cô nương, ngươi đừng uổng phí sức lực, không có giải dược của lão phu, tiểu tử này không tỉnh được đâu!" Hoàng Mi lão tổ không khỏi cười to lên, vẻ mặt đắc ý.  

             Vân Sương khẽ cắn môi đỏ, lại càng thêm bất an, e ngại nhìn đám người này. Mặc dù nàng cũng biết rõ hiện tại Trác Uyên không hề có tác dụng gì, nhưng vẫn không nhịn được nhích lại gần người hắn, giống như ngồi sát bên hắn sẽ có thêm chút cảm giác an toàn.  

             Nhị hoàng tử cười khẩy trong bụng, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười lạnh nhạt như cũ: "Sương Nhi cô nương, tiểu vương đã sớm được nghe danh hiệu Thánh Nữ của ngài. Chỉ là do có quy củ của Tế Tự Phủ và đủ loại nhân tố khác cản trở, tiểu vương không thể đến bái phỏng. Nhưng mà thật không ngờ hôm nay ngươi lại đánh bậy đánh bạ vào làm khách trong vương phủ của tiểu vương, thật đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này, tiểu vương lấy làm vinh dự!"  

             "Hừ, làm khách cái gì, rõ ràng là các ngươi ép ta tới!" Vân Sương trừng mắt cau mày, tức giận nói.  

             Nhị hoàng tử nghe xong lại bất giác cười to: "Ha ha ha... Ép cũng tốt, mà mời cũng được, dù sao hiện tại ngươi cũng đã tới bản vương phủ, vậy thì chính là khách của bản vương, bản vương chắc chắn sẽ lấy lễ để tiếp đón. Chỉ là, tiểu vương có một thắc mắc quanh quẩn trong lòng đã lâu, muốn mời cô nương giải đáp, mong cô nương vui lòng chỉ giáo!"  

             "Chuyện gì?" Đôi mắt Vân Sương nhìn ngó trái phải, nghi ngờ hỏi.  

             Hai mắt Nhị hoàng tử không khỏi sáng lên, nhìn thấy có hy vọng, vội vàng bái lạy một cái thật sâu, chân thành nói: "Nghe nói cô nương cũng giống Đại tế ti, có một đôi con ngươi đoán thiên mệnh, có thể nhìn thấu số mệnh của mỗi người. Không biết cô nương có thể giúp tiểu vương nhìn xem, rốt cuộc tiểu vương có..."  

             Nói đến đây, Nhị hoàng tử không khỏi trở nên kích động. Hắn ta liên tục liếm đôi môi khô khốc của mình, rồi khẽ cắn môi, lớn tiếng nói: "Có tướng đế vương hay không!"  

             "Không thể!"  

             Nhưng mà, hắn ta vừa dứt lời, Vân Sương đã ngoan cường lắc đầu, kiên định nói: "Vân gia có tổ huấn, đời đời trung lập, không hỏi thế sự, chỉ cứu chúng sinh, mặc kệ vương hầu! Quan sát thiên mệnh của đế vương chính là kiêng kị, ta không thể làm trái tổ huấn Vân gia, giúp ngươi xem tướng!"  

             Sắc mặt bất giác hơi trầm xuống, Nhị hoàng tử không khỏi cười khẩy thành tiếng: "Hừ, hay cho một câu không thể làm trái tổ huấn Vân gia. Thế nhưng sao ta lại nghe nói, hai mươi năm trước Đại tế ti giúp Hoàng Phổ Thanh Thiên của Đế Vương Môn xem tướng mệnh đây?"  

             "Chuyện này sao có thể giống nhau?"  

             Lông mày Vân Sương nhíu lại, giải thích: "Lúc ấy Hoàng Phổ Thanh Thiên chưa trưởng thành, trong mệnh đồ còn có rất nhiều lựa chọn, cũng không chắc đã thật sự trở thành đế vương. Nhưng ngươi bây giờ đã qua tuổi lập nghiệp, lối rẽ trong mệnh đồ đã ít hơn nhiều. Nếu như xem mệnh vào lúc này mà ngươi thật sự có long tướng thì đã có thể chắc tám chín phần. Vậy không phải là ta đã tiết lộ thiên cơ, khiến trời khiển trách, dẫn tới sinh linh đồ thán hay sao?"  

             Con ngươi Nhị hoàng tử bất giác sáng lên. Vân Sương không nói lời đó thì thôi, nhưng nàng vừa dứt lời, trái tim nhỏ của hắn ta lại càng đập vang dội hơn.    

             Lúc Hoàng Phổ Thanh Thiên toi mạng, mệnh đế vương vẫn chưa thành hình, cho nên mặc dù có tư chất đế vương, kiếp này gặp phải Trác Uyên vẫn đứt đoạn như thường. Thế nhưng hắn ta lại không giống, hiện tại tướng mệnh của hắn ta đã thành hình, một khi kết luận nghĩa là đã chắc tám chín phần mười.  

             Nói cách khác, hiện tại chỉ cần vị Thánh Nữ này chỉ ra hắn ta có tướng đế vương, vậy thì hắn ta chắc chắn có thể leo lên ngôi hoàng đế, không ai cản nổi!  

             Vừa nghĩ đến đây, Nhị hoàng tử càng thêm kích động, đỏ mắt nhìn về phía Vân Sương: "Vậy ngươi còn chần chờ cái gì, nhanh dùng cặp mắt thần kia của ngươi nhìn giúp bản vương xem rốt cuộc bản vương có khả năng ngồi lên ngai vàng hay không!"  

             "Ta không phải đã nói là ta không thể..."  

             Nhưng mà, Vân Sương còn chưa kịp nói hết lời cự tuyệt, Nhị hoàng tử đã rút ra một thanh kiếm linh binh cấp năm, chỉ thẳng vào cổ họng của Trác Uyên đang hôn mê, điên cuồng quát: "Nghe nói ngươi rất thân cận với hắn. Nếu ngươi không nhanh xem cho ta, ta sẽ lấy mạng hắn!"  

             "Mong điện hạ nghĩ lại, hắn là đại quản gia đệ nhất thiên hạ do bệ hạ đích thân phong, nếu xảy ra sự cố gì, chúng ta sẽ khó mà giải thích." Lúc này, có một người vội vàng đi đến bên cạnh Nhị hoàng tử, nhẹ giọng rỉ tai.  

             Nhị hoàng tử quay đầu hung hăng trừng mắt liếc hắn ta một cái, gầm lên: "Im mồm, nếu như bản hoàng tử có thể ngồi lên ngai vàng thì tên đại quản gia đệ nhất thiên hạ này là cái thá gì chứ!"  

             Tiếp theo, hai mắt đỏ ngầu của hắn ta lại nhìn về phía Vân Sương, uy hiếp: "Mau xem cho bản hoàng tử, nếu không bản hoàng tử sẽ làm thịt hắn. Vân gia các ngươi không phải quyết chí cứu vớt chúng sinh sao, chẳng lẽ ngay cả một mạng người bày ngay trước mặt cũng không quý trọng?"  

             Vân Sương chợt lâm vào tình thế khó xử. Nàng không thể vi phạm tổ huấn, nhưng cũng không thể thấy chết không cứu, không biết nên lựa chọn thế nào.  

             Quay đầu nhìn thoáng qua bộ dạng ngủ yên bình như cũ của Trác Uyên, bên tai Vân Sương lại vang lên căn dặn lúc trước của gia gia.  

             Trác Uyên là kỳ nhân có thể nghịch thiên cải mệnh, nàng phải dẫn hắn hướng thiện, cứu vớt chúng sinh. Lại nghĩ tới lúc đối mặt với sương độc, Trác Uyên kéo nàng ra sau lưng bảo vệ, Vân Sương không khỏi co đồng tử, hạ quyết tâm.  

             Trác Uyên tuyệt đối không thể gặp chuyện được!  

             "Được, ta đáp ứng ngươi!" Vân Sương khẽ gật đầu, nghiêm túc nói.  

             Nhị hoàng tử vô cùng mừng rỡ, lập tức thu kiếm, sửa sang lại quần áo, cười nói: "Vậy... Vậy thì mời Thánh Nữ bắt đầu!"  

             Vân Sương thản nhiên gật đầu, hai mắt khép hờ. Đợi đến khi mở mắt ra, đôi mắt kia dĩ nhiên đã đen kịt một màu. Chỉ là trong đôi mắt đen nhánh của nàng lại điểm từng đốm sáng lấp lánh, giống như ánh sao sáng chói giữa trời đêm.  

             Đợi sau khi khôi phục lại như thường, nàng đã thoải mái thở phào một tiếng.  

             "Thế nào, Thánh Nữ, ta... ta... ta..." Nhị hoàng tử kích động nói không ra lời, vẻ mặt hưng phấn.  

             Vân Sương cười gật đầu, cũng cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái: "Còn may, ngươi không có tướng đế vương, ta cũng không vi phạm tổ huấn, thật đúng là trong cái rủi có cái may!"  

             Ầm!  

             Giống như có một tiếng sấm vang lên trong đầu, Nhị hoàng tử ngẩn người, gương mặt vô thức giật giật, run rẩy nói: "Thánh... Thánh Nữ, hình như ngươi nhìn lầm rồi, ngươi có muốn nhìn thêm lần nữa không!"  

             "Từ nhỏ ta đã theo gia gia học tập, chắc chắn sẽ không nhìn lầm!" Vân Sương nhíu lông mày lại, kiên định nói: "Ngươi thật sự không có tướng đế vương, đừng uổng phí sức lực. Có điều, ta tốt bụng nhắc nhở ngươi một câu, con đường ngươi đang đi có rất nhiều mối uy hiếp, có thể sẽ muôn kiếp không quay lại được, ngươi vẫn nên sớm thu tay đi thôi. Nói không chừng còn có thể giữ được một đời bình an, nếu không..."  

             "Nếu không muội ngươi, một tên lừa đảo chết tiệt cũng dám nói bản vương không có tướng đế vương sao? Bản vương phải đánh chết ngươi!"  

             Nhị hoàng tử hét lớn một tiếng, dường như khó mà tiếp nhận vận mệnh này, hoàn toàn nổi điên. Ánh sáng trong tay hắn ta lóe lên, lần nữa rút thanh kiếm kia ra, muốn bổ xuống đầu Vân Sương.  

             Vân Sương không khỏi hét lớn một tiếng, bị dọa cho co quắp thành một cục.  

             Thế nhưng ánh kiếm kia còn chưa chạm đến tóc gáy Vân Sương, đã nghe thấy một tiếng đinh vang lên giòn giã, lưỡi kiếm bị một long trảo dũng mãnh nắm chắc trong lòng bàn tay.  

             Đồng thời, một tiếng cười khinh miệt vang vọng bên tai tất cả mọi người: "Ha ha ha... Cho dù tên ngu ngốc nhà ngươi thật sự có tướng đế vương, thì từ thời khắc bắt trói lão tử trở đi, ngươi đã được định trước sẽ không thể ngồi lên vị trí kia..."

Advertisement
';
Advertisement