Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Sương Nhi, về sau ta sẽ gọi ngươi như vậy, ngươi có ngại không!"  

             Trên đường trở về Lạc gia, Trác Uyên sóng vai đi cùng Vân Sương, nhưng gương mặt tà dị cứ luôn nở nụ cười bỉ ổi với tiểu cô nương, giống như đang nhìn một báu vật hiếm thấy.  

             Vân Sương co rúm người lại, vệt nước trong mắt vẫn chưa khô, giương mắt lườm nhẹ Trác Uyên một cái, thấy bộ dạng đại thúc quái đản lừa gạt nữ nhi nhà lành đầy xấu xa của hắn, lại bị dọa cho vội vã cúi đầu xuống, trầm mặc không nói.  

             Trác Uyên thấy thế, bất giác cười to lên: "Ha ha ha... Sương Nhi cô nương, ngươi không cần sợ hãi, gia gia ngươi đưa ngươi cho ta là vì muốn giúp ta hoàn thành nghiệp lớn, cũng chứng tỏ chúng ta là người chung một chiến tuyến. Đợi sau khi việc này xong xuôi, tất nhiên là ngươi có thể quay về Tế Tự Phủ. Hơn nữa, ngươi vừa mới gặp ta nên có lẽ còn chưa hiểu rõ. Thế nhưng chỉ cần đi theo ta đủ lâu, ngươi chắc chắn sẽ phát hiện theo chân Trác Uyên ta lăn lộn, lão tử sẽ để ngươi ăn ngon uống say, dẫn ngươi ra vẻ dẫn ngươi bay cao, thể xác và tinh thần đều khoan khoái, sẽ không bạc đãi ngươi, khà khà khà..."  

             Trác Uyên ít khi khoác lác trước mặt nữ tử, nhưng không biết vì sao, có lẽ do trên người cô nương này thật sự có khí chất giống với Ngưng Nhi, nên Trác Uyên mới khoe khoang mất tự nhiên như thế.  

             Vân Sương lại giương mắt nhìn lén hắn một chút, phì một tiếng, che miệng cười khẽ.  

             Tiếp theo nàng mới nhìn về phía Trác Uyên, chần chờ hồi lâu, khẽ mở miệng thơm như đàn hương: "Trác... Trác quản gia, trước khi đi gia gia căn dặn ta, nói ngươi là người xấu, bảo ta chỉ dẫn ngươi hướng thiện, nhưng ta thấy ngươi cũng đâu xấu xa như vậy!"  

             Ha ha ha... Cho nên ta mới nói ngươi không hiểu rõ ta!  

             Lắc lắc đầu từ chối cho ý kiến, Trác Uyên nhìn cô nương ngây thơ này, trong lòng cười thầm.  

             Đột nhiên, một cơn cuồng phong ập đến, từng đợt bụi mù màu vàng quét về phía hai người. Trác Uyên không khỏi co rụt đồng tử, sợ hãi kêu lên: "Không ổn, là khói độc! Sương Nhi, ngươi mau nín thở!"  

             "Khà khà khà... Vô dụng thôi, cho dù là cao thủ Thần Chiếu toàn thân có nguyên lực hộ thể, cũng không thể nào ngăn được khói độc của lão phu!"  

             Nhưng mà, Trác Uyên còn chưa kịp che chắn cho Vân Sương ra phía sau, một tiếng quát quái dị đã vang vọng bên tai hai người bọn họ. Ngay sau đó, chỉ thấy bụi mù màu vàng kia bao trùm hoàn toàn hai người.  

             Trác Uyên nhướng mày, chợt cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng một trận, trong lòng hiểu rõ, hóa ra là khói mê...  

             Ngay sau đó, hắn ngã xuống đất kêu bịch một tiếng, hoàn toàn bất tỉnh.  

             "Trác quản gia!"  

             Vân Sương giật mình, kêu to. Thế nhưng lúc này, sương mù màu vàng kia đã ập tới trước mặt nàng, nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể nàng. Nàng cũng chỉ có thể kiên trì thêm hai giây rồi tối sầm mắt lại, ngã sấp xuống, nằm nhoài trên người Trác Uyên.  

             Lúc này, ba bóng người bay tới. Lão giả ở giữa có diện mạo già nua đầy nếp nhăn, đôi lông mày màu vàng hơi rũ xuống. Lão ta chỉ mới phất tay một cái, tất cả khói vàng kia đã bị thu hết vào ống tay áo.  

             Đợi đến khi đáp xuống, nhìn thấy hai người nằm sõng soài trên mặt đất, cả ba đồng thời phát ra tiếng cười to đắc ý.  

             "Ha ha ha... Lão phu còn tưởng đại quản gia đệ nhất thiên hạ Trác Uyên lợi hại cỡ nào, hóa ra cũng chỉ đến thế. Lão phu chỉ cần dùng tí thủ đoạn đã dễ dàng bắt giữ." Vị Hoàng Mi lão giả (1) kia cười lớn một tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo.  

             (1) Hoàng mi nghĩ là lông mày vàng.  

             Hai người bên cạnh cũng đồng ý, khom người khen: "Độc công của Hoàng Mi lão tổ quả thực là vô địch thiên hạ, cho dù là Dược Vương Điện của Ngự Hạ Thất Thế Gia, cũng không thể nào sánh kịp!"  

             "Hừ, Dược Vương Điện là cái thá gì, sao có thể đánh đồng với lão phu? Nhớ năm đó, Dược Vương Điện mời lão phu về làm cung phụng, lúc so tài dùng độc còn không phải từng người từng người một bại trận dưới tay ta? Quả nhiên là hạng hư danh!"  

             Hoàng Mi lão tổ khinh thường bĩu môi, nhìn về phía hai người nằm trên đất, nói: "Nhị hoàng tử chỉ cần một mình Trác Uyên, nha đầu này làm sao bây giờ?"  

             "Khởi bẩm lão tổ, ta nghe nói Trác Uyên luôn cao ngạo lạnh lùng, người gần gũi được với hắn không nhiều. Vậy mà nha đầu này lại có thể đi sóng vai với hắn, hẳn cũng là người thân cận. Đưa cả nàng đi theo, chắc sẽ hữu dụng với hoàng tử điện hạ!"  

             Một người bên cạnh khom người bẩm báo. Hoàng Mi lão tổ khẽ gật đầu, vung ống tay áo lên hóa thành một luồng gió vàng, cuốn hai người bay đi. Hai người còn lại cũng vội vàng theo sau, chỉ chốc lát đã không còn bóng dáng.  

             Thế nhưng có lẽ do thắng lợi đến quá dễ dàng, ngay cả Hoàng Mi lão tổ kia là cao thủ Thần Chiếu cũng buông lỏng cảnh giác, không hề phát hiện ra ở một nơi cách đó không xa, có một bóng dáng đang co rụt người lại, quan sát tất cả mọi chuyện xảy ra.  

             Nếu nhìn tỉ mỉ một phen, người kia không phải là thư đồng thường theo bên cạnh công chúa Vĩnh Ninh sao?  

             "Xong xong, xảy ra chuyện lớn rồi, phải nhanh đi bẩm báo cho công chúa mới đúng!" Sau khi run rẩy cả người một hồi, thư đồng kia mới hồi phục tinh thần, nét mặt hốt hoảng chạy về phía hoàng thành.  

             Chỉ qua nửa canh giờ, nàng ta đã chạy đến trước cửa thành, thở hồng hộc lấy lệnh bài ra đưa cho hộ vệ nhìn: "Ta... Ta là Lục Châu, thị nữ thiếp thân của công chúa, mau cho ta qua..."  

             Cùng lúc đó, trước tẩm điện công chúa, một nam nhân tròn vo mập mạp vươn tay lau cái trán đang chảy mồ hôi như thác, thở hổn hển từng ngụm, hét lớn: "Vĩnh... Vĩnh Ninh, nhanh... nhanh ra đây, tam ca không chịu được..."

Advertisement
';
Advertisement