Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

"Chào ngài!"  

             Vân Sương cũng mỉm cười, thi lễ với Trác Uyên, lục lạc trên tay phát ra tiếng kêu êm tai.  

             Vân Huyền Cơ thấy vậy, hài lòng gật đầu, nhưng lời nói ra ngay sau đó lại khiến hai người cùng giật mình sửng sốt: "Trác quản gia, từ hôm nay trở đi, Sương Nhi chính là tỳ nữ hầu hạ bên người ngươi!"  

             Cái gì?  

             Trác Uyên và Vân Sương bất giác hít sâu một hơi, hai mắt đều trợn ngược lên vì bất ngờ.  

             "Gia gia..." Vân Sương nhìn khuôn mặt kiên định của Vân Huyền Cơ, trong lòng vô cùng tủi thân, hai mắt dần ầng ầng nước.  

             Trác Uyên cũng mạnh mẽ khoát tay áo, lạnh lùng nói: "Đại tế ti, ngươi nguyện ý giúp Lạc gia chúng ta, Trác mỗ đã vô cùng cảm kích, cần gì làm quyết định ác độc như vậy? Chẳng lẽ thoạt nhìn Trác mỗ giống như đồ háo sắc, thích ức hiếp nữ nhân, còn ra tay với người của đồng minh nhà mình hay sao?"  

             "Ha ha ha... Cho dù ngươi thật sự là loại người này, sao lão phu lại có thể nhẫn tâm đưa tôn nữ vào miệng hổ được?"  

             Vân Huyền Cơ bật cười lắc đầu, thản nhiên nói tiếp: "Thật không dám giấu giếm, tôn nữ của lão phu cũng giống như lão phu, có một đôi đồng tử thần kỳ có thể đoán thiên cơ. Nàng đã sớm được xem là người kế nhiệm tiếp theo, gia chủ đời thứ tám của Vân gia, được xưng là Thánh Nữ Vân Sương! Lão phu để nàng đi theo ngươi vì muốn nàng từng giây từng khắc chỉ dẫn ngươi, tránh làm ra chuyện gì khiến cho bá tánh trong thiên hạ gặp nạn lớn. Dù sao trong Bách Gia Tranh Minh, ngươi cũng đã từng mất lý trí, khiến cho Lạc gia vốn có thể che giấu thêm mấy năm, ngư ông đắc lợi, sớm tiến vào cuộc phân tranh này, làm bách tính trong thiên hạ sớm phải nghênh đón chiến loạn. Cho dù đối với Lạc gia hay là thế cục thiên hạ, đây cũng là một sai lầm trọng đại!"  

             Gương mặt Trác Uyên bất giác đỏ lên, đưa tay vuốt mũi, từ chối cho ý kiến.  

             Trong lòng hắn cũng hết sức rõ ràng, những gì hắn đã làm với Hoàng Phổ Thanh Thiên có hơi lỗ mãng, cũng tự suy ngẫm lại, đó không phải là việc người thông minh nên làm.  

             Chỉ là có một số việc dù biết rõ là sai, nhưng vẫn phải làm đến cùng. Nếu có cơ hội làm lại, hắn vẫn muốn giết Hoàng Phổ Thanh Thiên một lần nữa.  

             Tiểu tử này không chết, hắn không cam tâm!  

             Sau khi nghe được lý do của gia gia, lúc này Vân Sương mới nhút nhát nhìn về phía Trác Uyên, hai đồng tử đột nhiên trở nên đen kịt, điểm một vài đốm sáng rực rỡ, đúng là giống với bộ dáng của Vân Huyền Cơ.  

             Một lát sau, nàng mới kinh ngạc thốt lên: "A! Hắn... Hắn không có số mệnh quấn quanh. Chẳng lẽ hắn chính là kỳ nhân tránh thoát được gông xiềng số mệnh mà gia gia thường xuyên treo bên miệng ư?"  

             "Không sai, chính là người này, đại quản gia của Lạc gia, Trác Uyên!"  

             Vân Huyền Cơ cười khẽ một tiếng, nhìn về phía Vân Sương, cực kỳ không nỡ nói: "Sương Nhi, con đừng trách gia gia độc ác. Ta không còn cách nào khác. Muốn cứu được chúng sinh trong thiên hạ, chỉ có thể dựa vào người này nghịch thiên cải mệnh. Nhưng mà người này lòng dạ ác độc, không phải là người lương thiện, cũng không phải không làm được những chuyện tàn phá thiên hạ. Cho nên gia gia mới muốn để con ở lại bên cạnh hắn, chỉ dẫn hắn đi vào con đường chính đạo, cứu vớt chúng sinh, đây là công lớn…”  

             "Khụ khụ khụ... Đại tế ti, ta không phải muốn trách cứ gì ngươi, chỉ là ngươi mắng ta ở ngay trước mặt ta như vậy, có vẻ không ổn lắm?" Trác Uyên vội ho một tiếng, không còn gì để nói.  

             Vân Huyền Cơ lại thờ ơ vung tay, cười lớn: "Ha ha ha... Trác quản gia luôn tự nhận mình là kẻ ác, những lời lão phu vừa nói kia có là gì? Ngươi cứ coi như đang khen ngươi là được rồi!"  

             "Đại tế ti, hiện tại ta đã biết vì sao ngươi nói bộ dạng không biết xấu hổ của ta có phong thái của ngươi năm đó. Chỉ có điều hiện tại, ngươi gừng càng già càng cay, phong thái năm đó vẫn không giảm! Còn ta cho dù không biết xấu hổ cũng không thể nào bằng ngươi, trắng trợn chỉ vào hòa thượng mắng đồ đầu trọc."  

             "Đâu có đâu có, lúc nãy ở cửa ra vào, tài ăn nói của Trác quản gia suýt nữa đã khiến Thần Toán Tử kia tức hộc máu, lão phu có thúc ngựa cũng không đuổi kịp! Đây đúng là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, đời này càng mạnh hơn đời kia..."  

             Phụt!  

             Vân Sương đứng nhìn gia gia và vị Trác quản gia này đấu võ mồm, ngầm mỉa mai lẫn nhau, vô thức cười thành tiếng, không còn đau buồn như trước.  

             Thấy vậy, Vân Huyền Cơ cưng chiều vỗ đầu nàng, giao nàng cho Trác Uyên, cười nói: "Trác quản gia, sau này lão phu giao Sương Nhi cho ngươi chiếu cố. Nha đầu này chắc chắn có ích với ngươi, cũng sẽ không trở thành gánh nặng, mong ngươi đừng từ chối nàng. Lão phu không thể lúc nào cũng ở trước mặt ngươi chỉ điểm, nàng lại có thể. Nàng sẽ hữu dụng!"  

             Lông mày Trác Uyên bất giác nhướng lên. Hắn cảm thấy mấy câu nói đó dường như có hàm nghĩa khác, nhưng cũng không truy xét nhiều, chỉ gật đầu.  

             Lão nhân này nói rất đúng, bên cạnh luôn có một người có thể đoán thiên cơ, quả thực tốt hơn việc ngày nào cũng phải chạy đến đây.  

             Thế nên hắn đồng ý.  

             Vì vậy, Vân Huyền Cơ tự mình tiễn hai người ra khỏi cửa, nhìn bọn họ rời đi. Vân Sương cực kỳ không muốn, trong mắt chứa lệ nóng, thế nhưng dưới sự lôi kéo mạnh mẽ của Trác Uyên, nàng vẫn bị túm đi.  

             Đây chính là một bảo bối đó nha, không cần thì phí!  

             Tình cảnh này nếu bị những người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ xem Trác Uyên là bọn buôn người, lừa bán nữ nhân...  

             Nhưng mà không ai chú ý tới, không lâu sau khi bóng dáng hai người biến mất, trong một ngõ hẻm mờ tối đối diện Tế Tự Phủ, một đôi mắt lạnh lùng hiện ra trong tấm áo choàng rộng thùng thình, không nhìn rõ tướng mạo.  

             Chỉ chốc lát sau, một bóng đen xuất hiện, đến bên tai hắn ta nói thầm vài câu. Người kia hơi gật gật đầu, lạnh lùng hừ một tiếng: "Hừ, lão gia hỏa liều mạng này trung lập đã hơn trăm năm, vậy mà lại chịu phá lệ sao..."  

             Vừa dứt lời, bóng đen kia xoay người một cái, biến mất không còn bóng dáng. Mà bầu trời trên đỉnh đầu Tế Tự Phủ cũng nhanh chóng trở nên âm u, giống như gió thổi mưa giông trước khi bão đến!  

             Đại tế ti đang chuẩn bị quay về phòng, thân thể hơi chậm lại, quay đầu nhìn trời, sắc mặt đã không còn nhẹ nhàng thoải mái như trước, thay vào đó là cảm giác nặng nề, thở dài: "Ôi, vì chúng sinh thiên hạ, vinh nhục của gia tộc ta có là gì? Ha ha ha..."  

             Vân Huyền Cơ cười khổ, trong mắt đã lộ ra ý liều chết chân chính...

Advertisement
';
Advertisement