Chòm râu dài của Vân Huyền Cơ khẽ run, thấy Trác Uyên đã gián tiếp đồng ý, không khỏi lộ ra nụ cười mừng rỡ. Còn cái giá lớn phải trả, lão ta đã chuẩn bị xong từ lâu: "Trác quản gia muốn nghịch thiên cải mệnh, tạo phúc cho trăm họ, quả thật là việc thiện lớn trong đời. Từ nay về sau, Vân gia chúng ta nguyện ý xem Trác quản gia như thiên lôi sai đâu đánh đó, nghe theo sự phân phó của ngươi. Đoán thiên cơ, tìm đường thoát, để phòng Trác quản gia hành động bừa bãi, làm bá tính trong thiên hạ càng thêm khốn khổ!"
Con mắt Trác Uyên không khỏi sáng lên, mừng thầm trong bụng.
Tế Tự Phủ, trụ thứ ba trong Tứ trụ lại có thể nương tựa vào hắn, chuyện này đối với hắn mà nói chắc chắn là một sự trợ giúp đắc lực. Phải biết rằng, Đại tế ti Vân Huyền Cơ được người đời gọi là Bán Thần, có thể nhìn thấu ý trời, mặc dù không nhìn ra hắn, nhưng dù sao cũng có thể cho hắn những lời khuyên chuẩn xác nhất, đề phòng một vài tên trộm thừa dịp hắn bận rộn đối phó với mấy mãnh thú kia, từ phía sau đâm hắn một dao.
Quả nhiên, hắn vừa nghĩ đến chuyện này, chỉ điểm của Vân Huyền Cơ đã vang vọng bên tai: "Trác quản gia, Vân gia vẫn luôn trung lập, lời này vốn không nên nói, nhưng mà vì muôn dân thiên hạ, lão phu đành phá lệ một lần. Đêm qua lão phu xem thiên tượng, đoán đại thế của thiên hạ hiện nay, Lạc gia đã quật khởi, mà có bốn cỗ thế lực lớn có thể phá vỡ tình hình của Lạc gia lúc này!"
"Bốn cỗ thế lực đó là ai?" Trác Uyên nhíu lông mày, vội vàng hỏi.
"Thứ nhất là Đế Vương Môn, thế Địa Long; thứ hai là hoàng thất Đế Đô, thế Bàn Long; thứ ba là thừa tướng đế quốc Gia Cát Ngọc Long, thế Ẩn Long, và thứ tư…"
Nói đến đây, đôi mắt Vân Huyền Cơ khẽ nheo lại, thở dài, chỉ về phía phương bắc rồi nói: "Ôi, đây là cỗ khí thế lão phu lo lắng nhất, và có thể cũng là cỗ khí thế làm sinh linh đồ thán nhất. Khuyển Nhung, thế Tà Long!"
Đồng tử Trác Uyên không khỏi co rụt lại, kinh hãi nói: "Khuyển Nhung? Bọn hắn cách xa chúng ta cả vạn dặm, các thế lực của Đế Đô quyết chiến thì mắc mớ gì đến bọn hắn? Chẳng lẽ bọn hắn sẽ thừa cơ tiến công sao? Thế nhưng chuyện này cũng không liên quan đến Lạc gia, phải là Độc Cô Chiến Thiên xuất binh nghênh chiến mới đúng!"
"Haiz, lão phu cũng không rõ ràng. Dù sao lão phu không ở trong triều, không hiểu quyền mưu tranh đấu lắm. Chỉ là dựa vào thiên tượng, bốn đại thế lực này rất có thể sẽ cùng nhắm vào Lạc gia!" Vân Huyền Cơ chậm rãi lắc đầu, thở dài nói.
Trác Uyên suy nghĩ thật lâu, đáy mắt vẫn vô cùng hoang mang, không tìm ra điểm mấu chốt.
Nếu như Vân Huyền Cơ đoán không sai, vậy thì sao Khuyển Nhung lại được xem là một thế lực?
Trác Uyên khẽ híp mắt, lại nhớ tới thiếu nữ dị tộc gặp phải trên Thú Vương Sơn lúc tham gia Bách Gia Tranh Minh, cảm thấy trong chuyện này có chút kỳ lạ.
Chẳng lẽ là... Có người bí mật qua lại với Khuyển Nhung? Nếu không, một thế lực ngoại quốc sao có thể gia nhập vào trận loạn đấu của Thiên Vũ?
Nghĩ tới đây, Trác Uyên lại thầm đánh giá ba cỗ thế lực còn lại, hình như bọn hắn đều đủ thực lực để hợp tác với Khuyển Nhung, bất giác càng thêm cẩn thận.
Xem ra suy nghĩ của hắn vẫn còn quá đơn giản, chỉ nhìn chằm chằm sức chiến đấu của ba bên. Ai mà ngờ tới trong ba thế lực này, có một bên không biết xấu hổ lôi kéo viện trợ từ bên ngoài cơ chứ?
Hừ, không biết đạo lý nước phù sa không chảy ruộng ngoài hay sao?
Trác Uyên thầm mắng trong bụng một tiếng, lại cảm thấy mình quá may mắn. May mắn hôm nay hắn đến gặp Vân Huyền Cơ, được lão ta chỉ điểm, nếu không hắn sẽ không bao giờ ngờ được đối phương còn có chiêu trò âm hiểm như vậy.
Thế là hắn vội vàng bái một cái, cảm kích nói: "Đa tạ Vân lão chỉ bảo, tại hạ ngay lập tức trở về chuẩn bị, nhất định sẽ không cho người ngoại tộc xâm phạm Thiên Vũ, tạo thành tình cảnh trăm họ lầm than!"
"Ha ha ha... Trác quản gia có thể giác ngộ được vấn đề, chịu gánh vác trách nhiệm này quả thực là đáng mừng! Có điều, trước khi ngươi đi, lão phu còn có một lễ vật đưa tiễn!"
Vân Huyền Cơ cười nhẹ, nhìn về phía thằng bé đang quỳ ngoài cửa, vung tay lên nói: "Tiểu Đông Tử, gọi Sương Nhi đến đây!"
"Vâng ạ!" Đứa trẻ khẽ gật đầu, đứng dậy rời đi.
Trác Uyên vẻ mặt quái dị nhìn vị Đại tế ti này, không biết lão ta muốn tặng hắn lễ vật quý báu gì mà trên gương mặt già nua cứ luôn nở nụ cười thần bí, mãi không tiêu tan.
Chỉ chốc lát sau, nương theo tiếng lục lạc rung nhè nhẹ, một làn gió thơm đột nhiên phả vào mũi Trác Uyên khiến hắn sảng khoái tinh thần, đồng thời một giọng nữ dễ nghe cũng truyền vào tai hắn: "Gia gia, người tìm con?"
Trác Uyên không khỏi giật mình, quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là hai con ngươi trong veo như nước tuyết, da thịt trắng nõn, lúm đồng tiền nhàn nhạt, khiến Trác Uyên mới chỉ nhìn một lần đã có cảm giác như từng quen biết!
Ngưng Nhi!
Thực ra, tướng mạo của vị cô nương này cũng không giống Tiết Ngưng Hương. Có thể nói, khuôn mặt nàng mỹ lệ hơn Tiết Ngưng Hương nhiều. Thế nhưng có một điểm khiến Trác Uyên cảm thấy hai người giống nhau.
Đó chính là các nàng đều cho hắn cảm giác vô cùng linh động và thuần khiết, như tuyết đọng trên đỉnh núi cao, sạch sẽ không pha lẫn một chút tạp chất.
"Sương Nhi, con qua đây!"
Vân Huyền Cơ cưng chiều vẫy tay, sau đó nhìn về phía Trác Uyên, giới thiệu: "Đây là tôn nữ của ta, Vân Sương!"
Trác Uyên khẽ gật đầu, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Có lẽ là bởi vì nàng ta mang đến cho hắn một cảm giác rất giống Tiết Ngưng Hương, cho nên dù chỉ mới gặp mặt lần đầu, hắn đã nảy sinh một loại hảo cảm không tên: "Xin chào cô nương, ta là quản gia của Lạc gia, Trác Uyên!"