Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Bịch một tiếng, nam nhân mập mạp ngã sấp trước cửa tẩm điện, ngoài miệng hùng hùng hổ hổ mắng: "Mụ nội nó, sao hoàng thành lại lớn thế chứ, lại còn ngoại trừ phụ hoàng, ai cũng không thể ngồi kiệu, nhất định phải đi bộ, thực sự là quá vô nhân đạo. Đây quả thực là phân biệt đối xử với người mập chúng ta..."  

             "Vậy huynh còn chạy vào hoàng thành làm gì, cứ đợi tại vương phủ của huynh không phải tốt hơn sao? Hì hì hì..."  

             Một tiếng cọt kẹt vang lên, cửa lớn tẩm điện mở ra, công chúa Vĩnh Ninh bước tới với tâm trạng vui vẻ, mở miệng trêu chọc. Tên mập quay đầu nhìn thoáng qua muội muội của mình, không còn gì để nói, lẩm bẩm: "Muội cho rằng ta nguyện ý chạy tới cái chỗ quỷ quái này? Đều là vì bất kể chuyện lớn hay nhỏ, phụ hoàng luôn phân công tên mập mạp ta đây đi làm. Đại ca là Thái tử điện hạ trấn thủ hoàng thành, xử lý văn kiện, nhị ca chịu trách nhiệm thủ hộ hoàng thành, tuần sát mỗi ngày, chỉ còn mỗi tên mập không ai yêu là ta. Có lẽ đến cả phụ hoàng cũng không chào đón ta, có việc công gì cần ra ngoài giải quyết đều để ta đi, hận không thể đuổi ta tới trời nam biển bắc, vĩnh viễn không bao giờ quay lại!"  

             "Ai, người bình thường luôn không có thiện ý với kẻ mập. Tam ca, huynh có thể lớn đến thế này thật vất vả cho huynh quá rồi!" Vĩnh Ninh đi đến trước người hắn ta, âu yếm sờ đầu hắn ta an ủi, thế nhưng khóe miệng lại luôn cong lên, giống như lúc nào cũng có thể vỡ òa.  

             Khóe miệng tên mập bất giác giật giật, tùy ý gạt bàn tay ngọc ngà của nàng ta xuống, thản nhiên nói: "Được rồi hoàng muội, muội đừng giễu cợt tam ca của muội nữa. Lần này ta đến tẩm điện của muội cũng vì có việc công phải giải quyết, phụ hoàng muốn trừng phạt muội tội lần trước lén đi ra ngoài!"  

             "Cái gì, phụ hoàng đã biết rồi?"  

             Vĩnh Ninh giật mình, nghi ngờ nhìn về phía hắn ta, vẻ mặt không vui: "Tam ca, sao phụ hoàng lại biết được chuyện lần trước muội lén đi ra ngoài, có phải các huynh bí mật tố cáo không? Một đám người xấu, sau này đừng nhận là huynh muội nữa!"  

             Tên mập bất đắc dĩ trợn mắt nhìn muội muội này, thở dài: "Vĩnh Ninh, tam ca ta cũng không rảnh mà mách lẻo. Suốt ngày chạy khắp trời nam biển bắc, bản thân đã sắp mệt chết rồi, đâu có rảnh mà lo việc không liên quan đến mình? Về phần đại ca thì trăm công ngàn việc, mỗi ngày đều ngồi vào bàn phê chữa công văn, sẽ rảnh mà đi đâm thọc sao? Nhị ca thì lại càng không. Muội cũng biết, từ nhỏ đến lớn, hai mắt nhị ca chỉ nhìn chằm chằm đại ca, sao có thể có thời gian để ý tới muội?"  

             "Vậy thì thật kì quái, rốt cuộc là ai tố cáo đây?" Vĩnh Ninh nhăn chặt lông mày, nghiến răng: "Đừng để bản công chúa bắt được, nếu không ta chắc chắn sẽ chém ngươi thành trăm mảnh!"  

             Tên mập ở một bên ngơ ngác nhìn nàng ta, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu: "Vĩnh Ninh, muội đừng quá ngây thơ. Cho dù chúng ta không biết, cũng đã nghe thấy chút gió thổi cỏ lay. Phụ hoàng thân là hoàng đế của Thiên Vũ, trong tay có vô số thủ hạ thám tử, muội giở trò trong hoàng thành, còn muốn giấu diếm đôi mắt lão nhân gia ư. Có phải muội nghĩ nhiều quá rồi không?"  

             "Đúng rồi, cũng may có lời nhắc nhở này của tam ca, muội đã nhớ ra! Nhất định là quỷ ảnh vệ trong truyền thuyết kia. Như quỷ quấn người, như ruồi bâu mật, quấn chặt không thả, muốn đuổi không xong, đúng không?"  

             Vĩnh Ninh vỗ tay một cái, nói chắc như đinh đóng cột: "Nhất định là bọn hắn, nếu không làm gì còn ai có bản lĩnh lớn như vậy, biết ta lén đi ra ngoài?"  

             Tên mập bất giác hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm nàng ta, liên tục cười khổ: "Vĩnh Ninh ơi, đầu óc muội có bị bệnh không. Chút chuyện của muội, tất cả các đại gia tộc ngoài cửa thành lúc ấy đều nhìn thấy được, không ai không biết, còn cần đến quỷ ảnh vệ sao? Lại nói, quỷ ảnh vệ là gì, là thế lực bí mật do phụ hoàng tự mình điều khiển, trên đời không ai biết rõ bộ dáng thật của bọn hắn là gì. Chỉ biết thống lĩnh của quỷ ảnh vệ chính là trụ thứ tư của Tứ Trụ, Quỷ Vương! Đến cả ba trụ còn lại cũng phải kiêng kị lão ta ba phần. Đại nhân vật như vậy sẽ không có việc gì làm, cả ngày nhìn chằm chằm tiểu nha đầu phá phách nhà muội chắc? Muội có phải quá đề cao mình rồi không?"  

             "Cái gì mà tiểu nha đầu phá phách, dù sao muội cũng là công chúa có được không?" Vĩnh Ninh không phục, vểnh miệng lên, hừ nhẹ một tiếng.  

             Tên mập thở dài, lắc lắc đầu: "Được rồi, Vĩnh Ninh, xem ra chúng ta không có tiếng nói chung, ta vẫn nên tuyên bố quyết định của phụ hoàng cho muội thì hơn. Công chúa Vĩnh Ninh tiếp chỉ!"  

             "Vĩnh Ninh lĩnh chỉ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Câu nói sau cùng của tên mập vừa vang lên, Vĩnh Ninh đã vội vàng quỳ xuống, cung kính đáp.  

             Tên mập cũng khôi phục lại bộ dáng nghiêm trang, thản nhiên nói: "Hoàng Thượng khẩu dụ, Vĩnh Ninh tự mình xuất cung, không có thể thống, đặc biệt phạt cấm túc một năm, xem xét biểu hiện sau này, khâm thử!"  

             "Cái gì, một năm?" Nghe được quyết định này, sắc mặt công chúa Vĩnh Ninh ỉu xìu, tê liệt ngã khuỵu trên mặt đất, vô cùng buồn rầu.  

             Bị nhốt trong hoàng cung ròng rã một năm, đối với người hoạt bát hiếu động như nàng ta thật đúng là đả kích lớn.  

             Tên mập nhìn bộ dáng đau buồn của muội muội, không đành lòng, vốn định tiến lên an ủi hai câu. Nhưng đúng lúc này, tiểu thư đồng kia lại vội vàng chạy tới, hét lớn: "Không ổn rồi công chúa, xảy ra chuyện lớn!"  

             "Chuyện lớn gì mà gấp gáp như vậy?"  

             Vĩnh Ninh nhướng mày, thở dài nói: "Có chuyện gì có thể lớn hơn chuyện ta bị cấm túc một năm? Đúng rồi, không phải ta bảo ngươi đi mời Sương Nhi đến cho ta xem tướng mạo thế nào sao? Sao người không tới?"  

             Lục Châu thở phì phò từng ngụm, vô cùng lo lắng nói: "Không tới được, Sương Nhi cô nương và tên Trác Uyên kia bị một lão đầu làm cho ngất xỉu, bắt đi rồi!"  

             "Cái gì?" Đồng tử Vĩnh Ninh và tên mập co rụt, cùng nhau kêu to.  

             "Đúng vậy công chúa, ta tận mắt nhìn thấy!" Lục Châu kiên định nói.  

             "Là ai làm?" Tên mập run lông mày, vội la lên.  

             "Ta nghe được bọn hắn nói, hình như là Nhị hoàng tử!"  

             "Cái gì?" Tên mập và Vĩnh Ninh lại giật nảy cả mình, sợ hãi kêu lên. Tên mập càng bị dọa cho mặt mày trắng bệch.  

             "Nhị ca đúng là quá phận, thân là hoàng tử mà lại làm chuyện bắt cóc tống tiền, còn bắt Thánh Nữ của Đại Tế Ti Phủ và quản gia của Ngự Hạ Gia Tộc! Lục Châu, bây giờ ngươi cùng ta đi gặp phụ hoàng, bản công chúa muốn vạch tội huynh ấy, hừ!"  

             Vĩnh Ninh tức giận hừ một tiếng, lôi kéo Lục Châu đi về phía thư phòng Hoàng đế. Lục Châu gật đầu một cái, theo sát phía sau. Nhưng nét mặt tên mập lại vô cùng hoảng sợ, vội vàng chạy ra ngoài cung.  

             "Này, tam ca, huynh muốn đi đâu, chúng ta không phải nên bẩm báo cho phụ hoàng trước sao?" Vĩnh Ninh sững sờ, hỏi.  

             "Đợi bẩm báo với phụ hoàng thì đã trễ rồi!" Tên mập khẽ cắn môi, vội la lên.  

             "Chậm cái gì?" Vĩnh Ninh không hiểu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Nếu nhị ca bắt bọn họ, vậy tạm thời bọn họ sẽ không có việc gì, huynh cứ yên tâm."  

             "Sao ta có thể yên tâm được? Hơn nữa ta cũng không lo bọn họ bị gì, ta sợ nhị ca xảy ra chuyện cơ! Đầu óc lão nhị bị lừa đá sao, lại dám ra tay với mãnh thú kia? Thà chọc Diêm La Vương cũng đừng đắc tội Trác quản gia! Ngạn ngữ truyền ra từ Bách Gia Tranh Minh cũng không phải trò đùa!"  

             Tên mập xoa cái đầu đầy mồ hôi lạnh, trên mặt đã đỏ lên, thân thể to béo lúc này trở nên nhẹ nhàng khác thường, chạy nhanh như chớp, trong chốc lát đã không thấy tăm hơi.  

             Vĩnh Ninh thấy chuyện không ổn, suy nghĩ một chút cũng vội vàng theo sau...

Advertisement
';
Advertisement