“Nhưng mà sau đó ở thành Thanh Minh, chuyện ngươi giết U Quỷ Thất lại khiến trẫm thật sự kinh ngạc đấy!”
Hoàng đế hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn trời, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như đang rơi vào trong một hồi ức tốt đẹp nào đó: “Lúc ấy trong đầu trẫm chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó là đường đường Trí Tinh thứ ba của Thiên Vũ, quân sư của U Minh Cốc, sao lại có thể chết trong tay một người trẻ tuổi vô danh như vậy được? Cũng kể từ khi đó, trẫm bắt đầu chú ý tới ngươi. Nhưng e rằng lúc đó ngoại trừ trẫm ra thì vẫn còn rất nhiều người có hứng thú với người đấy.”
Nghe thấy lời này, trong lòng Trác Uyên không khỏi thầm than một tiếng, lắc đầu.
Vốn dĩ lúc trước hắn dự định sẽ luôn khiêm tốn, từ từ phát triển thực lực để tránh bị cường giả chú ý. Nhưng mà Ngưng Nhi lại có chuyện hết lần này đến lần khác, khiến cho hắn không thể không đứng ra đối mặt với tất cả.
Sau đó lại có lệnh truy sát U Minh Cốc của đế quốc, làm rối loạn hết dự định của hắn.
Nghĩ như vậy, dường như hắn không bình tĩnh giống như hắn nghĩ, đôi khi còn rất kích động. Tuy nhiên loại kích động này hắn lại rất thích, cũng coi như một kiểu tuỳ hứng của hắn, sảng khoái!
Dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn, Hoàng đế ngửa đầu khẽ cười một tiếng, vỗ vỗ vai hắn nói: “Ngươi không cần phải cảm thấy áy náy vì những tính toán sai lầm lúc trước, trẫm hiểu rõ loại người ngấm ngầm giống như ngươi tuyệt đối sẽ không gây nên kẻ địch mạnh sớm như vậy. Nhưng mà vàng thì luôn toả sáng, hạt cát cũng vĩnh viễn không thể che giấu được sự lộng lẫy của kim cương. Cho dù ngươi không muốn thì chuyện này cũng sẽ xảy ra sớm thôi. Chỉ là hào quang của miếng vàng ngươi cũng quá chói rồi, hai con mắt già của trẫm sắp bị sự chói chang của ngươi làm cho mù rồi, ha ha ha…”
Hoàng đế ngửa mặt lên trời cười lớn tiếng, tiếp tục nói: “Sau đó, trái tim yếu ớt này của trẫm vừa mới ổn định được một chút, nhưng không quá mấy tháng thì lại có tin tức truyền đến rằng ngươi đại náo Hoa Vũ Lâu, giết chết ba đại trưởng lão thế gia. Lần này đúng là khiến trẫm sợ hãi không ít! Trẫm muốn giúp đỡ Lạc gia để cân bằng các thế lực khác. Nhưng mà cũng vì ngươi mà con gà con trẫm mới nuôi dưỡng suýt chút nữa đã bị sói hoang tha mất, thất bại trong gang tấc. Lúc đó trẫm cũng đã suy nghĩ xem có nên vứt bỏ các ngươi đi không.”
“Ách, bệ hạ thứ lỗi, tiểu tử lỗ mãng, suýt chút nữa đã làm uổng phí tâm tư của bệ hạ, thật sự cảm thấy hổ thẹn.” Trác Uyên đứng lên, hơi khom người, ôm quyền nói.
Nhưng mà ở trong lòng lại chẳng có ý kiến gì.
Những lời mà hoàng đế nói với hắn có vẻ là chân tình, nhưng thực ra lại chẳng có một câu nào là thật. Tuy rằng lão ta luôn nói đạo lý cân bằng, nhưng nhìn hành động hôm nay của lão ta nào có chút ý tứ gì là cân bằng, rõ ràng là đang thêu dệt câu chuyện!
Mọi việc phải xem lão ta làm thế nào chứ không phải nghe lão ta nói, đây chính là quy tắc ứng xử mà Trác Uyên đã dạy cho Lôi Vũ Đình từ nhiều năm trước, bản thân hắn đương nhiên lại càng thêm tâm đắc.
Cho nên đối với những lời nói thật giả này của Hoàng đế, trong lòng hắn rõ như gương, tuyệt đối sẽ không trúng kế dễ dàng như vậy.
Hoàng đế nhìn hắn thật lâu, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang cơ trí, nhưng lại xua xua tay cười to nói: “Ha ha ha… Không sao, dù sao mọi chuyện cũng qua rồi. Hơn nữa cũng kể từ khi đó trẫm mới phát hiện, hoàng nhi nói không sai, quả thực ngươi có năng lực xuất chúng! Nếu không phải vậy, hạng người vô năng sao có thể gây náo loạn lớn đến thế? Cho nên lúc ấy trẫm mới mạnh dạn đưa ra một quyết định, chính là gấp rút điều Độc Cô lão nguyên soái về tiếp viện thành Phong Lâm, ngươi có biết là vì sao không?”
“Bệ hạ ân sủng Lạc gia, Trác Uyên cảm kích đến rơi lệ!” Trác Uyên vội vàng cúi lạy, cung kính nói.
Hoàng đế chậm rãi lắc lắc đầu, cười thần bí: “Không, không phải trẫm vì Lạc gia mà là vì bảo vệ ngươi.”
“Trác Uyên sợ hãi, hổ thẹn không dám nhận!”
“Ha ha ha… Ngươi có gì không dám nhận, ngươi có được thực lực này, trẫm rất tán thưởng. Hơn nữa mọi chuyện sau đó cũng đã chứng minh việc trẫm phái trăm vạn đại quân để bảo vệ một người là chính xác. Ngươi làm việc chưa từng khiến trẫm phải thất vọng!” Hoàng đế vỗ mạnh vai Trác Uyên, không tiếc lời khen ngợi hắn.
Trác Uyên thì vẫn luôn cúi đầu, không nói lời nào.
Hai mắt Hoàng đế hơi nheo lại, chăm chú nhìn hắn không rời, cuối cùng cũng đi vào vấn đề chính: “Trác Uyên, trẫm mời ngươi tới đây quả thực còn có một chuyện cần thương lượng.”
“Xin bệ hạ phân phó!” Trác Uyên cúi đầu nói.
“Ngươi cảm thấy…chức vụ Thừa tướng, đối với ngươi thế nào?”
Cơ thể Trác Uyên không khỏi run lên, trong lòng kinh hãi, vẻ mặt khó hiểu nhìn lão ta: “Bệ hạ, không phải Đế Quốc còn có Gia Cát thừa tướng lo liệu sao, vì sao…”
“Ha ha ha… trong Tam Đại Trí Tinh của Đế quốc, U Quỷ Thất chỉ giỏi mưu mô quỷ kế nên không bàn đến. Lãnh Vô Thường tuy có tài, nhưng sức chịu đựng hạn hẹp, hơi thiếu quyết đoán. Gia Cát thừa tướng là lựa chọn phù hợp nhất, và ở vị trí đó mấy chục năm nay lão ta làm cũng không tồi. Chỉ là… Lão ta cũng giống như trẫm, đều đã già cả rồi. Chẳng lẽ, sau khi trẫm vĩnh biệt cõi đời lại để cho một đám lão già phò tá việc triều chính, xiết đầu xiết đuôi thế hệ sau sao? Chỉ sợ chuyện này không chỉ trẫm không bằng lòng mà thế hệ sau cũng không đồng ý.”
Lông mày Trác Uyên hơi nhíu lại, hắn đã hiểu rõ ý định của Hoàng đế. Rõ ràng lão ta đang lót đường cho tân hoàng đế, con trai của lão ta.
Phải hiểu rằng, một khi lão ta quy thiên thì tân hoàng lên ngôi, căn cơ không ổn định. Gia Cát Trường Phong này lại càng già càng lão luyện, nắm quyền điều khiển cả triều đình, lòng dạ tâm cơ, ba người con trai kia của lão ta ai có thể là đối thủ của lão già này?
Đến lúc đó nhất định cục diện sẽ thành quân nhược thần mạnh, Thiên Vũ này có còn thuộc về Vũ Văn gia sao?
Ha ha ha… Chắc chắn là sẽ đổi chủ.
Nhưng mà Trác Uyên hắn thì lại khác. Ở trong triều cũng không có căn cơ, cho dù là tân hoàng lên ngôi, thế lực của hắn cũng không thể nào mạnh hơn hắn ta được, đó chính là cục diện quân mạnh thần nhược, giúp tân hoàng dễ dàng kiểm soát!