Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Đế Vương Môn thấy vậy cũng không cảm thấy sốt ruột, bởi vì bọn họ biết danh hiệu này của Trác Uyên chỉ là một cái danh hiệu giả tạo mà thôi.  

             Sau khi ban thưởng cho Trác Uyên, Hoàng đế lại ban thưởng cho cao tầng Lạc gia, chẳng qua là không lớn như ba vị đầu tiên. Cũng có ý tứ để cho tất cả người trong thiên hạ này biết rằng cao tầng Lạc gia có những ai, về sau đi đường có nhìn thấy thì cũng không đắc tội những người không thể đắc tội.  

             Nhưng cho dù là vậy, vẫn có một việc khiến cho tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên, nhất là Dược Vương Điện và Hoa Vũ Lâu, lại càng kinh ngạc trợn mắt há mồm.  

             Nhị trưởng lão Lạc gia, trưởng lão đan phòng của Lạc gia lại chính là Độc Thủ Dược Vương Nghiêm Tùng của Dược Vương Điện.  

             Điều này, ngay cả Hoàng đế cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, không phải lão ta đã chết trong tay Trác Uyên hay sao, sao bây giờ lại biến thành trưởng lão Lạc gia?  

             Hoàng đế nhìn kỹ Trác Uyên, bật cười thành tiếng: “Trác quản gia, chiêu này của ngươi, dấu giếm người trong thiện hạ bảy tám năm. Bây giờ trên người ngươi có không ít bí mật mà.”  

             “Ha ha ha… Bệ hạ chớ giễu cợt, bệ hạ thánh minh, ở trước mặt bệ hạ, làm sao ta dám cất giấu bí mật nào, tất cả mọi chuyện đều rõ ràng.” Trác Uyên cười khẽ một tiếng, khom người nói.  

             Hoàng đế cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến.  

             Nếu như lão ta tin lời của Trác Uyên, lão ta đã chẳng phải là Hoàng đế. Tên tiểu tử này có một đầu toàn âm mưu quỷ kế, ngay cả Hoàng đế cũng không thể đoán được.  

             Bây giờ nhìn thấy nhiều chuyện bất khả thi xuất hiện như vậy, Hoàng đế lại càng thêm kiêng kị Trác Uyên. Không biết khi nào, lão ta cảm thấy quân cờ do chính lão ta bày ra đã không còn nằm trong sự kiểm soát.  

             Hy vọng bàn cờ này có thể đi đến cuối cùng.  

             Trong mắt lóe lên tia sáng, Hoàng đế thầm than trong lòng.  

             Sau đó, qua khoảng ba giờ phong thưởng xong, đại điển sắc phong chính thức chấm dứt, Hoàng đế cũng cho các gia tộc rời khỏi hoàng thành. Tất cả gia tộc khom người lui ra, trong lòng cũng càng thêm ngưỡm mộ Lạc gia.  

             Tuy gia tộc này mới bắt đầu, nhưng ma tước tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn.[1] Cần có cao thủ thì có cao thủ, cần có luyện đan sư thì có luyện đan sư, hơn nữa tất cả đều là những tồn tại cao nhất.  

             [1] Ma tước tuy nhỏ, ngũ tạng câu toàn, dịch là “Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ”, ý chỉ có những thứ tuy thể tích hoặc quy mô nhỏ bé nhưng bên trong có đầy đủ hết.  

             Ngay cả quản gia cũng là người quản gia vượt trội, tính toán như thần, được phong là Đại quản gia đệ nhất thiên hạ Trác Uyên.  

             Đội hình như vậy, đầy đủ cả văn võ, không thể khinh thường sự phát triển sau này. Sau đại điển sắc phong này, rất nhiều gia tộc đã cân nhắc đi tìm Lạc gia làm nơi nương tựa.  

             Nhất là sau khi nhìn thấy sự sắp xếp ở Lạc gia, không ngờ Đại trưởng lão lại là Lôi Vân Thiên yếu nhất, Nhị trưởng lão Nghiêm Tùng xếp hạng phía trên nhiều cao thủ Thần Chiếu Cảnh, thứ tự sắp xếp hoàn toàn khác biệt so với những gia tộc khác về mặt thực lực.  

             Điều này căn bản là gửi đến mọi người một tín hiệu quan trọng, Lạc gia là một gia tộc trọng tình cảm. Người đến trước sẽ được đãi ngộ cao, dù sao đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi không hề giống với dệt hoa trên gấm.  

             Chuyện này càng dụ dỗ mọi người đến nương tựa vào Lạc gia, mà không phải bình chân như vại. Dựa theo tình huống, thế lực này của Lạc gia sẽ nhanh chóng phát triển trong thời gian ngắn.  

             Mà cũng chỉ có Lạc gia mới có khả năng có sự sắp xếp thứ tự trưởng lão dẫn đến sự chú ý của mọi người như vậy.  

             Chỉ vì Đại quản gia của Lạc gia là Trác Uyên có cường quyền, vị trí do hắn sắp xếp thì ai dám nói không? Nếu đặt ở gia tộc khác, phương thức sắp xếp như vậy đã bị các trưởng lão tranh cãi từ lâu rồi.  

             Cường giả, luôn luôn có tôn nghiêm.  

             Nhưng ở Lạc gia, tôn nghiêm tính cái rắm. Ngươi giảng giải tôn nghiêm với Trác Uyên, căn bản là tự tìm nhục nhã.  

             “Trác Uyên, ngươi đến gặp trẫm.”  

             Trác Uyên đang rời khỏi cùng với mọi người Lạc gia, đột nhiên bị một giọng nói già nua gọi lại, quay đầu đã thấy ánh mắt Hoàng đế đang theo dõi hắn.  

             Hít một hơi thật sâu, Trác Uyên khẽ gật đầu, dường như đã dự đoán từ sớm, liền đi theo lão ta.  

             Chỉ một lát, hai người đã đi đến trong chòi nghỉ mát ngự hoa nhiên ở hậu cung, trước tiên Hoàng đế ngồi lên ghế đá, phất tay, thản nhiên nói: “Đây là chỗ trẫm đánh cờ cùng với Tư Mã tiên sinh, trong này không phân biệt quân thần. Mời ngồi, không cần câu nệ.”  

             Trác Uyên khẽ nhíu mày, ngồi xuống, tiện tay cầm lấy hoa quả trên mâm trái cây cắn một miếng, thật đúng là mẹ nó không câu nệ mà.  

             Thị vệ đứng bên cạnh thấy vậy, hai má giật giật.  

             Chẳng qua Hoàng đế bệ hạ chỉ nói lời khách khí, hắn lại tưởng là thật sao? Cho dù có là Tư Mã tiên sinh, làm bạn với bệ hạ nhiều năm cũng không phóng túng như vậy.  

             Tuy nhiên, Hoàng đế cũng không thèm để ý, nhìn Trác Uyên cười, giống như một ông lão nhìn thấy cháu trai, yêu thương ôn hòa.  

             “Trác Uyên, ta đã nghe nói đến đại danh của ngươi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.” Hoàng đế nhìn Trác Uyên, khẽ vuốt râu, cười nói.  

             Khẽ gật đầu, Trác Uyên từ chối cho ý kiến, không nói gì.  

             Hoàng đế cười rộ lên, tiếp tục nói: “Lúc trước lần đầu nghe thấy tên của ngươi, là do Tam Hoàng Nhi báo về. Lúc ấy hắn nói, Lạc gia có một vị quản gia thông minh tháo vát chèo chống, báo trẫm không cần lo lắng. Trẫm cũng chỉ nghĩ chậm rãi bồi dưỡng gia tộc mới này, còn về phần năng lực của ngươi, trẫm cũng không để ở trong lòng. Quản gia của một gia tộc tam lưu bị lụi bại, cho dù có thông minh tháo vát thì cũng không thể nào mạnh được. Cùng lắm là sắp xếp việc nhà, để ý cho gọn gàng ngăn nắp mà thôi. Dù sao tầm mắt còn hữu hạn, không có khả năng có tiền đồ lớn, đúng không?”  

             Hoàng đế mỉm cười nhìn Trác Uyên, chỉ coi như nói chuyện phiếm.  

             Trác Uyên cũng khẽ gật đầu, không hề phủ nhận.  

             Quả thực, trước khi nhìn thấy hắn, tất cả tin tức đều là về bối cảnh gia tộc. Cái gọi là mông quyết định đầu, ngay cả một thành Phong Lâm ở nơi biên thùy xa xôi cũng chưa từng có một gia tộc lớn nào, thì làm gì có tầm nhìn, có chí lớn?  

             Cho dù hắn có đổi chỗ ở, chắc chắn cũng không hề có ngoại lệ, ngay từ đầu đã xem thường Lạc gia và Trác Uyên.  

             Tuy nhiên, cũng bởi vì nhiều người xem thường bọn họ mà thả lỏng cảnh giác, mới khiến cho bọn họ thận trọng, từng bước có được cơ hội. Nếu như ngay từ đầu U Minh Cốc hoặc các gia tộc khác toàn lực đối phó bọn họ, đuổi cùng giết tận, không chừng bọn họ đã bị diệt sạch rồi, làm gì còn có cơ hội trở nên cường thế như bây giờ?  

             Tất cả chuyện này đều không thể trách ai được, cũng không thể trách U Minh Cốc ngu xuẩn, theo đuổi Lạc gia đến bây giờ, chỉ có thể nói, Trác Uyên là một dị số, ai cũng không thể lường trước được dị số.

Advertisement
';
Advertisement