Mặt khác, Trác Uyên cũng đã rất quen thuộc đối với việc hỗ trợ tân hoàng cai trị quốc gia. Dù sao có thể đưa một thế gia tam lưu trở thành gia tộc đứng đầu Bát gia ngự hạ trong thời gian ngắn ngủi chưa đầy mười năm như thế, cũng đủ để chứng minh năng lực của hắn không phải mạnh mẽ bình thường.
Cho nên Hoàng đế tìm hắn làm đại thần phò tá tân hoàng, thật sự là đã suy xét kỹ lưỡng rồi.
Hoàng đế chăm chú theo dõi hắn, chậm rãi nói: “Trác Uyên, con đường ngươi đi, trẫm vẫn đang theo dõi. Năng lực của ngươi không hề thua kém Gia Cát Ngọc Long, thậm chí còn hơn lão ta ngày trước. Khi lão ta bằng tuổi ngươi vẫn chỉ là một con mọt sách không rành thế sự, ngươi mạnh hơn lão ta rất nhiều. Trẫm tin tưởng, tương lai ngươi sẽ trở thành người đứng đầu Tứ Trụ còn xuất sắc hơn lão ta, thừa tướng chí tôn, tạo phúc cho Thiên Vũ. Trẫm sắc phong cho ngươi cái danh Đại quản gia đệ nhất thiên hạ, chính là để ngươi giúp trẫm quản lý tốt quốc gia này!”
Ánh mắt Hoàng đế vô cùng chân thành, mí mắt Trác Uyên khẽ rung động, nhìn không ra đâu là thật đâu là giả. Nhưng hắn hiểu rõ, trong lòng hoàng đế nhất định có cản trở, liền dứt khoát nói rõ: “Nhưng mà bệ hạ, hẳn là ngài cũng biết ta mang Long Hồn bên người. Nếu giữ ta lại trong triều, không sợ sẽ đụng chạm tới hoàng thất sao?”
Trác Uyên nói một cách khéo léo, nhưng thực sự cũng giống như ý tứ lúc trước của Hoàng Phổ Thanh Thiên.
Lão tử cũng gọi là quy tụ thiên mệnh, tương lai là vương giả, chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ đoạt mất giang sơn?
“Ha ha ha…”
Hoàng đế bất giác cười lớn tiếng, sắc mặt thản nhiên, không hề để ý: “Địa Mạch Long Hồn, tuy là linh vật thiên địa, nhưng tổ tiên hoàng gia ta đã trấn áp nó cũng là vì bảo vệ Thiên Vũ vạn dặm non sông ta mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, bản thân nó cũng chẳng có nghĩa lý gì cả. Bằng không, sao chúng ta lại để cho Đế Vương Môn trấn thủ thành Tỏa Long, chẳng lẽ không sợ bọn họ chiếm đoạt Long Hồn làm của riêng, giành lấy giang sơn ta sao? Hơn nữa, bên người Hoàng Phổ Thanh Thiên cũng có Long Hồn, tự xưng quy tụ thiên mệnh, không phải còn chết trong tay ngươi sao?”
“Ha ha ha… Thiên mệnh, trước nay ta luôn nắm giữ trong tay. Hậu bối tôn tử quyết chí tự cường, cần cù yêu thương dân, đương nhiên Thiên Vũ quốc thái dân an, bá tánh giàu có. Hậu bối tôn tử bất hiếu, hoang dâm vô độ, sao có thể bảo toàn Thiên Vũ ta ổn định và hoà bình lâu dài như vậy? Cho nên thiên mệnh vừa nói, thật sự chỉ là hư vô, nếu trẫm tin vào điều đó thì chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng, sao phải lao tâm khổ tứ như vậy chứ?”
Lông mày Trác Uyên bất giác động đậy, khẽ gật đầu, mẹ nó, Hoàng đế này nói quả thực có lý, khiến cho hắn không thể không tin. Đến nỗi trong lòng hoàng đế rốt cuộc có tin hay không hắn cũng không thể biết được
Sau một lúc lâu trầm ngâm, Trác Uyên hơi ôm quyền: “Ách, bệ hạ, xin hãy cho ta thời gian suy nghĩ.”
“Cũng được, suy nghĩ kỹ trước khi làm! Nhưng trẫm thật sự hy vọng, ngươi có thể dốc hết sức lực vì Đế Quốc, không phụ danh hiệu Quản gia đệ nhất thiên hạ mà trẫm đã phong cho ngươi!” Hoàng đế khẽ gật đầu cười nói, vẫn chân thành như vậy.
Mặc dù Trác Uyên thấy cũng không khỏi thầm thở dài trong lòng.
Nếu như tất cả lời nói hôm nay của Hoàng đế đều là giả, thì lão ta không nên làm Hoàng đế nữa mà nên làm Ảnh đế đi.
Lúc sau, hai người hàn huyên thêm vài câu, Trác Uyên khom người cáo lui. Nhìn bóng dáng hắn dần dần biến mất, cuối cùng hoàng đế cũng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Vèo vèo!
Tiếng gió xé vang, hai bóng dáng già nua xuất hiện bên cạnh Hoàng đế, chính là hai người Hộ Long Thần Vệ Phương Thu Bạch và Tư Mã Huy.
Sau khi hai người hành lễ với Hoàng đế xong, Tư Mã Huy đi trước nói: “Khởi bẩm bệ hạ, công chúa đã trở về an toàn!”
“Hazz, Vĩnh Ninh này, thật sự là không để trẫm bớt lo được một khắc. Lần này nếu không có Trác Uyên kịp thời xuất hiện, có lẽ nha đầu này đã xảy ra chuyện lớn!” Hoàng đế phun ra một ngụm trọc khí thật dài, rất hiếm khi trên mặt lộ ra vẻ hạnh phúc, có thể thấy lão ta coi trọng đứa nữ nhi này đến nhường nào.
Phương Thu Bạch cũng thở dài, bất lực lắc đầu: “Không thể tưởng được chỉ sau mấy ngày không gặp, tên Trác Uyên này đã khiến chúng ta phải rửa mắt mà nhìn. Hiện giờ chỉ sợ thực lực của hắn đã vượt qua chúng ta… Than ôi, tiểu quái vật này!”
“Hừ, còn hơn cả tiểu quái vật, quả thực chính là một Gia Cát Ngọc Long Thần Chiếu đỉnh phong, văn võ song toàn, thật sự quá nguy hiểm!” Đôi mắt hoàng đế hơi nheo lại, bất giác ho khan kịch liệt.
“Khụ khụ khụ… Lấy bút giấy tới đây!”
“Vâng!”
Một tuỳ tùng gần đấy lên tiếng rồi đi chuẩn bị giấy bút đầy đủ.
Hoàng đế mạnh mẽ viết lên tờ giấy trắng cứng cáp kia mấy chữ rất to, chính xác là tên ba vị hoàng nhi của lão ta. Nhìn ba chữ quen thuộc ấy, trong mắt hoàng đế phức tạp, nhưng cuối cùng lại trở nên kiên định, lạnh nhạt nói: “Nói cho trẫm nghe tình hình vừa rồi ở bên ngoài, đặc biệt là phản ứng của ba người bọn họ.”
“Rõ!” Phương Thu Bạch gật đầu rồi kể lại ngọn ngành câu chuyện bên ngoài thành.
Sau khi Hoàng đế im lặng một lúc lâu thì cầm bút chu sa lên, dừng lại ở trước tên thái tử và lẩm bẩm ra tiếng: “Lão đại tính cách điềm tĩnh, đối đãi với người khác khôn khéo, kính trọng tổ tiên, nhưng về tư chất minh quân...”
Hoàng đế vừa nói xong liền vẽ một vòng tròn phía sau tên hắn ta. Nhưng sau khi vẽ ba vòng tròn màu đỏ lại đột nhiên nhăn mày, thở dài: “Nhưng mà ngươi nghe lời như vậy làm gì, ngoan cố không thay đổi, tất chịu vất vả, than ôi...”
Hoàng đế bất lực lắc đầu, cuối cùng vẽ một dấu gạch chéo lớn, sau đó lại dừng trước tên của lão nhị, vẽ hai vòng: “Lão nhị dũng mãnh, làm việc quyết đoán có dã tâm, nhưng tính cách liều lĩnh, bảo hổ lột da*, sớm muộn cũng bị lợi dụng làm vũ khí, hừ…”
*Bạo hổ lột da: bàn với hổ để lột da chúng. Có nghĩa là: điều đang bàn đến mà phải hy sinh lợi ích của đối phương thì nhất định không thành công.
Hoàng đế liền vẽ ba dấu gạch lớn, tức giận đến mức râu tóc rung lên: “Lão nhị này, không thể trọng dụng!”
Cuối cùng, lão ta lại dừng trước tên của lão tam, do dự một lúc, sau đó vẽ lên dấu hỏi chấm rồi dừng bút.
“Bệ hạ, sao lại…” Phương Thu Bạch sửng sốt, không hiểu tại sao.
Hoàng đế chậm rãi lắc lắc đầu, lạnh nhạt lên tiếng: “Trẫm biết ngươi hướng về lão tam, tuy nhiên ba đứa con này của trẫm vẫn cần phải quan sát thật kỹ một thời gian mới được. Đặc biệt lão tam này, trẫm cũng có chút không hiểu. Nếu không, trẫm cực khổ lót đường cho bọn họ, kết quả lại chọn được đứa con bất hiếu, khiến cho thiên hạ suy tàn, vậy thì trẫm chết không nhắm mắt rồi!”
Hoàng đế thở dài, trong mắt đượm buồn.
Hiện giờ lão ta thật sự hy vọng, dù chỉ có một người trong ba đứa con của lão ta có thể bằng được một nửa sự khôn ngoan của Trác Uyên, lão ta cũng có thể yên lòng mà truyền ngôi rồi...