Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Khuôn mặt khẽ giật, Trác Uyên còn chưa nói gì nhưng vẻ mặt của Lạc Minh Ngọc nhanh chóng trở nên ảm đạm, nàng cười lạnh: “Vị cô nương này xin hãy tự trọng, Trác quản gia của chúng ta không phải loại người tuỳ tiện đến thế.”

“Nhưng nếu hắn mà trở nên tuỳ tiện thì hắn không phải là người nữa, ha ha ha…”

Sau đó ngay vào lúc này, một giọng cười to đột nhiên truyền đến tai của mọi người, tất cả đều quay đầu lại nhìn thì thấy một tên mập đang đi tới, vui mừng cười bảo: “Huynh đệ, ca ca nhớ ngươi muốn chết.”

Vừa nói hắn ta vừa mạnh bạo bước lên rồi đột ngột nhảy lên, lao thẳng về phía Trác Uyên.

Liếc mắt nhìn hắn ta một cái, Trác Uyên lập tức đưa chân ra đá, chỉ cần một cú chạm hắn đã đá quả bóng thịt đó ra xa hai mét, rơi xuống đất uỳnh một tiếng.

Vũ Văn Thông đứng lên với vẻ mặt lấm lem, vẻ mặt hắn ta tràn đầy ấm ức mà nhìn hắn, hắn ta nhếch môi: “Huynh đệ, ý của ngươi là gì đây?”

“Ta sợ ngươi đè chết ta!” Đảo mắt, Trác Uyên lạnh nhạt trả lời.

“Hừ, ngươi đừng có mà hù doạ ta, một mình ngươi cũng có thể áp chế hai cao thủ Thần Chiếu Đỉnh Phong mà lại sợ cân nặng của ta à?” Trác Uyên không nói gì, hắn quay đầu đi không thèm để ý đến hắn ta. Điều này không khỏi khiến hắn ta càng thêm tức giận, khuôn mặt của hắn ta đỏ bừng bừng.

Vĩnh Ninh liếc nhìn hai người bọn họ, ánh mắt của nàng ta loé lên nhìn về phía tên mập hỏi: "Tam ca, hai người quen biết nhau?"

Tam ca?

Mọi người sửng lại đồng thời kinh ngạc nhìn nàng ta, Lạc Minh Ngọc kinh ngạc đến mức chiếc môi anh đào nhỏ nhắn cũng mở to, nàng kinh ngạc nói: “Vậy người chính là… công chúa?”

“Đúng vậy!”

Vĩnh Ninh ngẩng đầu lên, trên mặt nàng ta đầy kiêu ngạo, nhưng khi nàng ta nhìn Trác Uyên, thấy người nam nhân chẳng thèm liếc mắt nhìn nàng ta, thậm chí một chút hứng thú cũng không có thì trong lòng nàng ta có hơi thất vọng.

“Vĩnh Ninh, sao muội lại chạy ra ngoài rồi, lại còn chạy đến đây? Có biết vừa rồi nguy hiểm như thế nào không?” Lúc này thái tử Vũ Văn Bác cũng vội vàng chạy đến đây khiển trách muội muội nghịch ngợm của mình, sau đó hắn ta lại nhìn Trác Uyên, hắn ta cúi đầu cảm tạ: “Cảm tạ Trác công tử đã ra tay cứu giúp. Bổn điện sẽ…”

Tuy thế Trác Uyên không nghe hắn ta nói tiếp rồi đi thẳng về phía trước, điều này khiến thái tử khựng lại, thậm chí có hơi lúng túng.

Sau đó hắn ta nhìn về phía Trác Uyên đang đi thì thấy hắn đang đi về phía của Đế Vương Môn.

Đây là đang định làm gì, muốn khai chiến sao?

Nghĩ vậy trong lòng mọi người khẽ thắt chặt lại, vừa háo hức lại vừa căng thẳng. Quyết đấu vừa rồi của Lệ Kinh Thiên và Hoàng Phổ Phong Lôi không thành, bây giờ lại thêm một người mạnh hơn, không biết Đế Vương Môn gia tộc đứng đầu thất gia suốt mấy nghìn năm sẽ ứng phó như nào?

Đột nhiên tất cả mọi người ai cũng xoa tay trông giống như muốn xem kịch hay. Nếu là trước kia thì chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra. Bất cứ ai khiêu khích thất gia đều có kết cục diệt tộc huỷ gia. Nhưng suốt mấy năm nay, Trác Uyên đã quét sạch hết uy thế của thất gia rồi.

Trong cả Thiên Vũ này, ngoại trừ Ngự Hạ Thất gia thì có gia tộc thứ tám – Lạc gia, đặc biệt là đại quản gia của họ, Trùng Thiên Ma Long Trác Uyên, ngay cả thất gia cũng chẳng muốn đi gây chuyện nhưng hắn lại rất vui vẻ khiêu khích sự tồn tại của thất gia.

Đặc biệt là bây giờ, Lạc gia chuẩn bị được chính danh, như vậy sẽ càng khẳng định được địa vị của Lạc gia. Thế cục suốt hàng nghìn năm của Ngự Hạ Thất gia sẽ được làm mới hoàn toàn…

Vèo!

Một thân hình chớp nhoáng chặn ngay trước mặt Trác Uyên, vẻ mặt Hoàng Phổ Phong Lôi ngưng trọng nhìn chằm chằm bóng người trước mặt, nhẹ giọng nói: "Ngươi chính là Trác Uyên sao? Ngươi muốn làm gì?”

Những người còn lại của Đế Vương Môn cũng cảnh giác nhìn hắn.

Trác Uyên bật cười, hắn lắc đầu: “Không có chuyện gì, dù gì hôm nay cũng là ngày Lạc gia ta nhận được sắc phong, hy vọng ngươi đừng làm loạn. Bằng không, hai gia tộc sẽ khai chiến…”

“Hai gia tộc? Hừ hừ hừ… ngoại trừ ngươi và Lệ Kinh Thiên, còn có ai có thể ra tay nổi không? Một hộ gia bạo phát cũng không có nền tảng nghìn năm, vậy mà dám so hàng với các gia tộc Ngự Hạ? Trong mắt lão phu, Lạc gia chỉ có hai người mà thôi, làm sao có thể xưng hai gia tộc chung với Đế Vương Môn bọn ta? Thật là nực cười, ha ha ha…” Hoàng Phổ Phong Lôi khiêu khích cười to.

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người đều suy ngẫm và gật gù. Đúng thế, vấn đề lớn nhất của Lạc gia hiện giờ chính là thiếu cao thủ! Quả thực Trác Uyên và Lệ Kinh Thiên là những cao thủ hiếm có trên thế gian, thậm chí mạnh đến nỗi khiến người khác thốt lên.

Nhưng ngoài hai người này ra thì những người còn lại đều yếu đến đáng thương, ngay cả trong trận chiến Tranh Minh của các Gia Tộc Ngự Hạ dường như không gây ra lực sát thương.

Như vậy thì điểm yếu của Lạc gia quá rõ ràng.

Nhị hoàng tử cũng bĩu môi, lắc đầu khinh thường. Cái gọi là hai tay khó đánh bốn tay, cho dù hai người có tài giỏi đến đâu, một khi bị buộc lại thì những người còn lại cũng chẳng các gì những chú cừu non đang chờ bị thịt, quả là quá dễ để đối phó!

Trác Uyên lạnh lùng liếc nhìn mọi người, cười chế nhạo: “Những con người ngu xuẩn, nền tảng nghìn năm không thể tích lũy trong thời gian ngắn, thì chẳng lẽ lão tử không biết đi tranh giành sao?”

Lời nói Trác Uyên vừa dứt, hắn giơ ngón tay chỉ lên không trung, cười tà: “Vậy ta sẽ cho các ngươi xem thử lí do Lạc gia có thể xứng với Gia Tộc Ngự Hạ.”

Bộp!

Một âm thanh lớn tản ra khắp nơi, sau đó tiếng vang xé toạc không gian vang lên, một khí tức mạnh mẽ toả đầy ra không trung…

Advertisement
';
Advertisement