Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Vù vù vù...

Như thể từng viên thiên thạch đang rơi xuống, bảy bóng người từ trên trời giáng xuống mang theo sát khí có thể che trời lấp đất mà giáng xuống ngay bên người Trác Uyên.

Không khí dâng trào ngưng tụ thành một đợt sóng áp chế nhóm người Đế Vương Môn ngay. Những người của Đế Vương Môn kinh hãi, vội vàng phát ra khí thế để chống lại, nhưng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn lại chứ hoàn toàn không thể áp chế lại.

Nhìn thấy cảnh này ai nấy đều bàng hoàng. Đế Vương Môn của họ có hơn ba mươi vị Thần Chiếu toạ trấn, tại sao khi so về mặt khí thể chỉ có thể ngang hàng với đối phương?

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người vội vàng nhìn về phía trước, vậy mà con ngươi của mọi người không khỏi co rụt lại, con tim cũng muốn nhảy ra khỏi ngực.

Chỉ thấy rằng trong số bảy người mới đến, chỉ có một người là cao thủ Thiên Huyền Đỉnh Phong mà họ không quen lắm. Sáu người còn lại đều là những đại ma đầu có tiếng dữ ở ngoài.

“Liệt Hoả lão tổ Cừu Viêm Hải, Băng Nguyệt ma nữ Tuyết Thanh Kiến, sao hai người có thể chạy đến Lạc gia?” Đôi mắt của Lãnh Vô Thường nheo lại, vẻ mặt của lão ta ngưng trọng, trong mắt hiện lên sự hối hận.

Trước kia Đế Vương Môn muốn thu phục hai người nhưng không được, Lãnh Vô Thường cho rằng thực lực họ rất mạnh với Thuỷ Hoả Tương Tế chi thuật rất hiếm thấy, giết đi thì rất đáng tiếc nên đã để họ đi, hy vọng sau này sẽ có cơ hội chiêu mộ lại.

Huống chi khi hai người kết hợp lại cũng không uy hiếp đến Đế Vương Môn, vì vậy đã tha cho hai người họ.

Nhưng điều lão ta không bao giờ ngờ tới là hai người này sẽ đầu quân cho Trác Uyên và trở thành kẻ thù lớn nhất của ngày hôm nay. Nếu biết trước như vậy, trước kia nên nghĩ kế diệt trừ cả hai mới phải.

Nhưng những chuyện như thế này mấy ai có thể nói rõ?

E rằng dù lão ta có là Thần Toán Tử đi nữa cũng sẽ không ngờ được trong Thiên Vũ này, người mà Đế Vương Môn chiêu mộ không được lại có gia tộc khác chiêu mộ được.

Nhưng hiện tại lão ta có hối hận cũng đã muộn rồi.

Dường như nhìn ra được suy nghĩ của lão ta, Tuyết Thanh Kiến bật cười khúc khích: “Lãnh huynh, chắc ngươi rất hối hận khi ấy đã không đuổi cùng giết tận bọn ta rồi nhỉ? He he he... tiếc là đã quá muộn, nhưng mà nói đến điểm này thì Trác quản gia chúng ta mạnh hơn ngươi nhiều, thủ đoạn chiêu mộ bọn ta lúc ấy… chậc chậc… thật sự rất tàn nhẫn. Giờ nghĩ lại, tiểu nữ vẫn cảm thấy sợ hãi!”

Tuyết Thanh Kiến xoắn xuýt, động tác giả tạo đó khiến cho da mặt của Lãnh Vô Thương giật giật, lão ta tức giận gào lên: “Một đôi cuồng ngược đãi, đừng có mà rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Xem ra trước đó lão phu đối xử với các ngươi vẫn còn quá nhân từ và nhẹ tay!”

“Đúng vậy, thứ mà bản thân không lấy được thì phải mau chóng diệt trừ. Thứ càng trân quý thì càng như vậy. Đặc biệt là những thứ sau này rất có khả năng gây ra sự uy hiếp cho bản thân... ha ha ha, Tuyết trưởng lão nói phải. Về điểm này, ngươi quả thực thua ta.” Trác Uyên cười lạnh, hắn nhìn Lãnh Vô Thường bằng ánh mắt khinh thường: “Nếu một ngày nào đó, ngươi thất bại dưới tay ta, nhất định sẽ là thất bại về sự quyết đoán. Chính vì thế cùng là đại quản gia mà ta thì có thể nắm bắt Lạc gia giúp Lạc gia mở rộng, còn ngươi chỉ có thể phụ giúp Đế Vương Môn, đưa ra một số kế sách và mấy chuyện vặt vãnh.”

“Hừ hừ hừ… đây chính là sự khác biệt giữa Quân Thần và Vương Hầu, mà ngươi… chỉ thiếu điểm này. Mà chỉ với điểm này cũng đã định sẵn ngươi vĩnh viễn không thể thắng được ta!”

Khoé miệng Trác Uyên cong lên thành một vòng cung kỳ lạ, hắn nhìn chằm chằm vào Lãnh Vô Thương rồi cười lớn.

Lãnh Vô Thường tức giận đến run người, mắt lão ta đỏ ngầu. Đây là lần đầu tiên lão ta bị làm nhục và khiêu khích thẳng mặt, ngay cả Gia Cát Ngọc Long cũng chưa từng làm như thế ở trước mặt lão ta.

Nhưng bây giờ, Trác Uyên cố ý làm nhục trí tuệ đáng tự hào của lão ta, mà mấu chốt là lão ta lại không thể phản bác.

Ai bảo rằng ngay tại Bách Gia Tranh Minh lão ta bị Trác Uyên phản sát đến trở tay không kịp. Mặc dù lúc đó Trác Uyên nói là hòa nhưng ai cũng có thể nhìn ra được Lãnh Vô Thương – lão ta thật sự đã thua.

Có một sự thất bại như thế, làm sao lão ta có thể phản bác lại được?

Nghĩ đến đây trong lòng Lãnh Vô Thường càng thêm tức giận, lão ta thở hổn hển, cũng không thể nói một câu nào nữa.

Khi tất cả những người khác nhìn thấy vậy, bao gồm cả các hoàng tử đều rất kinh ngạc.

Không ai ngờ tới rằng Trí Tinh thứ hai của Thiên Vũ, Thần Toán Tử Lãnh Vô Thường ở trước mặt Trác Uyên – đại quản gia của Lạc gia lại bất tài đến thế, một lời cũng nói không ra, đã thế thở cũng khó khăn.

Hoàng Phổ Phong Lôi thấy hết mọi chuyện, trong lòng hơi trùng xuống, sau đó lại nhìn đội hình của Lạc gia lúc này, vẻ mặt của lão ta không khỏi run lên, nhất là khi nhìn thấy bốn tên tiểu quỷ lùn, ánh mắt của lão ta trở nên ngưng trọng.

“Yêu ma quỷ quái, Ma Sách Tứ Quỷ, chẳng phải các ngươi là người của Ma Sách Tông à, chẳng phải các ngươi bị giáng xuống núi Tích Lôi rồi sao, tại sao các ngươi lại chạy đến Lạc gia?”

“Chậc chậc chậc… Ngươi bao tuổi đấy, có thể quản được tứ gia sao?” Quỷ Hung Ác nở nụ cười quái dị, kiêu ngạo ngẩng đầu: “Bọn ta là Tứ Kiệt của Ma đạo, làm sao có thể để cho toà núi đấy giam giữ mãi?”

“Đúng vậy, làm sao núi có thể giữ được bọn ta, ngươi thì càng không thể quản được bọn ta, chậc chậc chậc…” Ba con quỷ kia cũng nhảy dựng lên, mừng rỡ hô hào.

Đôi mắt của Hoàng Phổ Phong Lôi hơi nheo lại, lão ta cười lạnh: “Vậy sao, nếu như lão phu thông báo chuyện này cho Ma Sách Tông...”

Xìu!

Tuy thế lão ta còn chưa nói xong, cơ thể của bốn tiểu quỷ hơi khựng lại ngừng không nhảy nhót, trong mắt bọn họ loé lên sự hoảng sợ không tên.

Hoàng Phổ Phong Lôi thấy vậy, lão ta lại tiếp tục chế nhạo: “Hừ, chắc là ngươi đã lén chạy ra khỏi kết giới rồi đúng không? Nếu lão phu kể lại sự việc này với Ma Sách Tông. Đừng nói là các ngươi, ngay cả Lạc gia dám chứa chấp các ngươi, tất cả đều…”

“Có gan thì báo đi!”

Nhưng mà không đợi lão ta nói xong Trác Uyên đã bĩu môi bảo: “Bốn tên tiểu quỷ đến Lạc gia ta để trợ chiến. Đều đã được Tông chủ Ma Sách Tông – Tà Vô Nguyệt chấp thuận. Ngươi thích báo thì cứ báo, lão tử thì sao cũng được.”

Ặc!

Hoàng Phổ Phong Lôi khựng lại không thể nói thêm gì nữa.

Advertisement
';
Advertisement