Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Cả người của Vĩnh Ninh khẽ run lên, nàng ta hơi sững lại nhưng lại không cảm nhận được hai luồng khí mạnh mẽ đó nghiền nát nàng ta, dường như xung quanh đã yên tĩnh trở lại, nàng ta không khỏi lo lắng mở mắt ra.

Nhưng khi nàng ta vừa ngẩng đầu lên, cảnh tượng vừa rồi đập vào mắt khiến nàng ta sợ hãi ngồi bệt xuống đất.

Ngay lúc này, trước mặt nàng ta có một bóng người cứng rắn với mái tóc bạc bay trong gió, đôi mắt lạnh lùng sâu thẳm, dường như cả thế giới đều không nằm trong mắt hắn.

Tuy vậy, đây không phải là điều khiến nàng ta ngạc nhiên nhất, điều thực sự khiến nàng ta và tất cả mọi người há hốc đó là hai vị cao thủ vô song trong Thiên Vũ – Lệ Kinh Thiên và Hoàng Phổ Phong Lôi lại bị tay hắn chặn lại mà còn là mỗi tay một người. Tay trái của hắn là một móng rồng hung tợn, nắm chặt lấy cổ tay của Lệ Kinh Thiên, mặc cho con hắc long đó tàn phá như thế nào thì nó cũng không thể thoát ra khỏi sự khống chế của hắn; còn tay phải thì giống như một bàn tay bình thường, nhẹ nhàng nghiêng người để ngăn lại. Nhưng chỉ với sự tuỳ ý ngăn lại này lại tựa như một ngọn núi cao vô hình, đã chặn chín con Kim Long của Hoàng Phổ Phong Lôi ở phía bên kia ngọn núi, dù làm gì đi nữa cũng không thể bay qua sườn núi khổng lồ hùng vĩ này.

Đồng tử mọi người không khỏi co rụt lại, mọi người hít một ngụm khí lạnh vì đã bị cảnh tượng ở trước mắt làm cho sâu trong lòng họ chấn động như có một cơn sóng to vỗ ầm ập. Đây là hai vị cao thủ Thần Chiếu Đỉnh Phong, vậy mà bị bắt trong tay như thể là bắt con gà con vậy, phải có thực lực cỡ nào mới làm được vậy đây?

Hoàng Phổ Phong Lôi và Lệ Kinh Thiên càng thêm kinh ngạc nhìn chằm bóng người trước mặt, không kìm được mà nuốt nước bọt. Không biết từ bao giờ nỗi sợ hãi đã mất từ lâu trong lòng họ lại xuất hiện trở lại.

Thần Chiếu Đỉnh Phong như bọn họ ở trong Thiên Vũ này cũng có thể nói là không sợ trời không sợ đất, không ngờ rằng loại cảm giác chỉ xuất hiện một hai lần ở trăm năm trước lại bị bóng dáng ở trước mặt gọi dậy.

Đối mặt với tuyệt thế cao thủ, cái cảm giác bất lực vô vọng này khiến cho lòng hai lão ta cảm thấy u ám.

Ai có thể tưởng tượng được bọn họ tung hoành ở Thiên Vũ cả đời, tưởng rằng đã đạt đến cấp độ đỉnh cao của một cao thủ Thiên Vũ, nhưng lại gặp một sự tồn tại cường hãn đến vậy ở thế gian này.

Đặc biệt người này lại là một thanh niên trẻ tuổi đến thế…

“Ngươi… là ai?”

Vĩnh Ninh nhìn người thanh niên trước mặt tựa như thần tiên giáng lâm, hai tay người thanh niên này bắt lấy hai con ác long, ánh mắt kinh ngạc của nàng ta nhìn chằm chằm vào hắn, gò má của nàng ta hơi ửng hồng: “Ngươi là người do mẫu hậu phái tới để bảo vệ ta sao?”

Không để ý đến nàng công chúa bị doạ đến sợ hãi, tay phải của người thanh niên này khẽ run lên, vang lên một tiếng binh, đẩy lùi người ở thực lực Đỉnh Phong như Hoàng Phổ Phong Lôi.

Ầm ầm ầm!

Đất đá trên mặt đất lần lượt vỡ tan, Hoàng Phổ Phong Lôi phải vẽ một rãnh sâu trên mặt đất mới dừng lại được nhưng lão ta lại quay trở lại vị trí ban đầu cách đó mười mét.

Lão ta ngước đầu nhìn bóng người trước mặt, sắc mặt tái nhợt đi vì kinh hãi. Vừa rồi lão ta đã sử dụng võ kỹ Huyền Giai của Đế Vương Môn, Hoàng Cực Bá Thể quyết để xông lên nhưng lại bị đối thủ đẩy lui một cách dễ dàng như thế, vậy thực lực của người này đáng sợ đến mức nào?

Hơn nữa hắn là thần thánh phương nào?

Không tiếp tục nhìn lão ta, thiếu niên quay đầu lại nhìn Lệ Kinh Thiên ở bên trái, chậm rãi đè vuốt đen của lão ta, lạnh lùng nói: “Lệ lão, còn chưa dừng tay?”

Lệ Kinh Thiên giật mình rồi phản ứng lại, vừa rồi lão ta bị doạ đến nỗi bây giờ vẫn chưa dừng lại võ kỹ, lão ta vội vàng thu lại hắc khí. Sau khi lẳng lặng nhìn người thanh niên, lão ta cung kính lên tiếng: “Trác quản gia.”

“Cái gì, hắn chính là Trác Uyên?”

Gần như cùng lúc đó, thái tử, nhị hoàng tử, Hoàng Phổ Phong Lôi và những người khác chưa từng nhìn thấy Trác Uyên nhưng khi nghe thấy giọng điệu kính cẩn của Lệ Kinh Thiên bèn ngạc nhiên thốt lên.

Ánh mắt của họ vô cùng ngạc nhiên nhìn Trác Uyên. Bọn họ đều đã từng nghe đến đại danh của Trác Uyên, nhưng không thể ngờ tới hắn lại là tên biến thái đến mức có thể chặn đứng hai cao thủ Thần Chiếu Đỉnh Phong, trên đời này có mấy ai có thể làm được?

Lãnh Vô Thường và Hoàng Phổ Thiên Nguyên đứng nhìn tất cả với vẻ mặt không thể tin được. Tại sao chỉ với thời gian nửa năm mà sức mạnh của tên tiểu quái vật này lại mạnh đến mức này, hoàn toàn khác biệt so với lúc ở Bách Gia Tranh Minh, quả thật không còn là người nữa.

Sau đó vẻ mặt của bọn họ nhanh chóng trở nên ngưng trọng.

Cái gọi là một lực giảm mười, với thực lực của Trác Uyên mạnh như thế nên cách thức đối phó với Trác Uyên của Lãnh Vô Thường càng ngày càng ít. Đặc biệt bản thân Trác Uyên cũng là một tên xảo quyệt, lúc này với sức mạnh vô cùng hiếm có trên đời, quả thật giống như một phiên bản nâng cao của Cổ Tam Thông khiến cho bọn họ như chó cắn trúng xương nhọn, không thể cắn tiếp được nữa.

Cả hai người là Phương Nhất Bái và Tư Mã Huy đang vội vã chạy tới cũng đột ngột dừng lại, ngây ngốc đứng nhìn cảnh tượng ở đây trong hai giây, trong lòng họ dâng lên một nỗi chua xót không thể giải thích được.

“Ôi, Phương Lão, có phải chúng ta sẽ bị giết không? Bây giờ ngay cả thế hệ trẻ này cũng đã đuổi kịp chúng ta, thậm chí là vượt qua chúng ta, cuộc sống sau này của chúng ta càng khó khăn hơn…” Tư Mã Huy thở dài, bất lực lắc đầu.

Khuôn mặt Phương Nhất Bái khẽ run lên, lão ta cười khổ một tiếng, im lặng không nói gì. Tuy nói vậy nhưng trong lòng cả hai người đều hiểu rõ, với sức mạnh tăng vọt của Trác Uyên, quyết sách đối phó với Lạc gia của Hoàng Đế sẽ phải thay đổi nữa. Sau này, thời gian giao đấu của bọn lão với Trác Uyên sẽ xảy ra thường xuyên hơn.

Vì hoàng thất, họ phải căng da đầu chịu đựng sự ảnh hưởng của tâm lý để đối mặt với con quái vật dễ dàng vượt xa bọn họ mỗi ngày.

Đây là chuyện khó có thể chịu đựng được đối với những Hộ Long Thần Vệ như họ…

“Trác Uyên, rốt cuộc ngươi đã tới rồi.”

Lạc Minh Ngọc dẫn theo những người Lạc gia vội vàng đi đến chỗ của Trác Uyên, nhìn cách thức xuất hiện tựa như một vị thần giáng thế của hắn, trong lòng cảm thấy mừng rỡ, sau đó liếc mắt nhìn sang Vĩnh Ninh không biết là ngây ngốc hay si mê, quan tâm hỏi: “Cô nương, ngươi không sao chứ?”

Vĩnh Ninh chớp chớp mắt không trả lời, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm Trác Uyên, dường như muốn nhìn thấu hắn từ trong ra ngoài, lẩm bẩm: “Ngươi chính là… Trác Uyên? Quả là nghe danh không bằng gặp mặt, còn ngầu gấp mười lần so với lời đồn.”

Advertisement
';
Advertisement