Bên người lão ta chính là đại quản gia Thần Toán Tử xếp thứ nhất nhất Thiên Vũ Lãnh Vô Thường!
Mà phía sau lão ta là một đám trưởng lão Thiên Huyền, chừng hơn năm mươi người, mỗi người đều tản ra hơi thở cường giả nồng đậm.
Có điều đây cũng chưa phải làm người ta kinh ngạc nhất.
Làm cho tất cả mọi người ở đây chấn động là đội ngũ cung phụng Thần Chiếu đi ở phía sau, thế nhưng ước chừng có hơn ba mươi người, hơi thở của đoàn người nội liễm, thần quang lạnh thấu xương.
Dường như ánh mắt của mỗi người đều có thể san nơi này thành bình địa.
Tròng mắt không nhịn được co rụt lại, thái tử nhìn đám người kim quang lấp lánh kia, bất giác hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, sắc mặt nhanh chóng nghiêm túc. Dù thế nào hắn ta cũng sẽ không nghĩ đến, vậy mà thực lực của Đế Vương Môn lại khủng bố như vậy, đã sắp đuổi kịp hoàng thất.
Nhị hoàng tử càng cả kinh trợn mắt há hốc mồm, há miệng rộng đến mức có thể nuốt một quả trứng vịt, đã quên khép lại, lẩm bẩm trong lòng: “A, đây mới là thực lực chân chính tích lũy qua ngàn năm, đâu phải thứu nhà giàu mới nổi như Lạc gia có thể so sánh được chứ?”
Đôi mắt Lệ Kinh Thiên nheo lại, lạnh lùng nhìn tất cả rồi khẽ vuốt chòm râu.
Lão ta là người hiểu rõ thực lực của Đế Vương Môn nhất, ba mươi cao thủ Thần Chiếu, mười lăm tên cung phụng Thần Chiếu dưới tầng ba, mười tên Thần Chiếu tầng ba đến Thần Chiếu tầng sáu, còn có năm tên Thần Chiếu tầng sáu trở lên.
Ở điểm này thì thật ra Lạc gia bọn họ lại không sợ!
Sau khi hai tỷ đệ Lạc Minh Ngọc liếc nhìn nhau, ba người hơi hơi gật đầu.
Cứ như vậy, Trác quản gia mà mấy vị trưởng lão còn lại, có chưa kịp thời chạy tới…
Mà sau khi thái tử thi lễ nói xin lỗi với mọi người của Lạc gia xong thì đi về phía Đế Vương Môn ở hướng ngược lại rồi ôm quyền nói: “Hoàng Phổ môn chủ, lâu lắm không gặp!”
“Thác thái tử hồng phúc, bản môn chủ luôn luôn an khang!” Hoàng Phủ Thiên Nguyên hơi hơi mỉm cười, lạnh nhạt nói.
Đúng vào lúc này, Nhị hoàng tử vốn dĩ đang cách rất xa, lại lập tức vòng qua Lạc gia, vội vàng đi đến trước mặt đám người Đế Vương Môn rồi cười nói: “Vương thúc, đã lâu không thấy!”
Trong mắt hiện lên vẻ khinh thường, Hoàng Phổ Thiên Nguyên cười khẽ gật gật đầu như cũ: “Nhận được sự quan tâm của Nhị hoàng tử điện hạ!”
Vốn dĩ, tuy Đế Vương Môn và hoàng thất là họ hàng xa, nhưng hoàng thất cũng có tôn nghiêm của hoàng thất, sẽ không dễ dàng lấy thân phân thân thích để xưng hô. Dù muốn xưng hô như vậy để kéo gần quan hệ thì cũng chỉ dùng với thế hệ sau mà thôi.
Giống như hoàng đế xưng lão ta xưng biểu huynh vậy, nhưng tóm lại, hoàng thất không thể lùn hơn người khác một cái đầu.
Nhưng mà gần đây Nhị hoàng tử đã kêu vương thúc, thật sự là như tôn hàng quý, có ý a dua. Bất kể là ai cũng đều có thể nhìn ra được, Nhị hoàng tử đang cố ý mượn sức Đế Vương Môn.
Đặc biệt là, hắn ta đã cố tình vòng qua Lạc gia, trực tiếp tiếp xúc với Đế Vương Môn, đây không phải là coi khinh Lạc gia sao, dẫn tới sự bất mãn của mọi người Lạc gia, phi quân tử chi đạo (*).
(*) Ý chỉ không phải là việc làm của người quân tử.
Khẽ cau mày, thái tử liếc nhị đệ của mình một cái, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài.
Đám người Hoàng Phủ Thiên Nguyên cũng lộ vẻ coi khinh. Vị Nhị hoàng tử này, thật sự là nói như rồng leo, làm như mèo mửa, ếch ngồi đáy giếng, không thể làm được đại sự gì, nhưng nếu lợi dụng một chút thì cũng có thể.
Liếc qua Lãnh Vô Thường bên cạnh, trong lòng hai người hiểu rõ mà không nói ra, cùng nhau cười thành tiếng.
“Đại cung phụng, lão bằng trước kia của ngài đang ở nơi đó, không đi chào hỏi một chút sao?” Liếc nhìn Lạc gia ở phía xa xa, Lãnh Vô Thường nhìn về phía Hoàng Phổ Phong Lôi rồi cười khẽ ra tiếng.
Hoàng Phổ Phong Lôi nheo mắt lại rồi nhẹ gật đầu, khóe miệng nhếch lên, liền lập tức đi về phía Lạc gia.
Mà khi nhìn thấy một vị cao thủ của dòng dõi Đế Vương kia ra, ánh mắt mọi người cũng bị động tác của lão ta. Lệ Kinh Thiên lạnh lùng mà nhìn lão ta, hiểu rõ ý đồ của lão ta nên cũng chậm rãi đi ra ngoài.
Lần này, cuối cùng mọi người cũng hiểu, người mạnh nhất của hai nhà đang muốn chống đỡ trực tiếp. Đặc biệt là Lệ Kinh Thiên hay là Đế Vương Môn bày ra, nếu như còn không đòi lại phần mặt mũi kia thì đó tuyệt đối là nỗi khuất nhục lớn nhất của Đế Vương Môn.
Trong lúc nhất thời, mọi người nhìn chằm chằm thân hình đang ngày càng gần của hai người, trong lòng kích động không thôi. Không biết hai đại cao thủ này, muốn giải quyết ân oán lẫn nhau như thế nào.
Mặc dù là sáu đại thế gia còn lại, cũng nhìn chằm chằm không rời mắt.
Tuy rằng hình như đây là chuyện riêng của hai người, nhưng cũng đồng thời đại biểu cho thế lực giữa Đế Vương Môn và Lạc gia. Ở chỗ này, dù là bên nào thua cuộc, đều sẽ nhục nhã vô cùng, sẽ mất đi uy tín trong mắt khắp thiên hạ thế gia.
Đặc biệt là Đế Vương Môn, càng sẽ bại không dậy nổi!
Tuy rằng ở Bách Gia Tranh Minh, Đế Vương Môn bại, nhưng đó chỉ là sự thắng lợi của thế hệ trẻ. Nhưng nếu như bại ở chỗ này, vậy chính là sự sụp đổ của lịch sử và uy thế ngàn năm của Đế Vương Môn.
Nhưng dù vậy, Đế Vương Môn vẫn nguyện ý lựa chọn như cũ, điều này chỉ có thể nói lên, bọn họ đã nắm chắc điều này!
Lạnh lùng mà nhìn Lệ Kinh Thiên một cái, khóe miệng Hoàng Phổ Phong Lôi cong lên một nụ cười ta: “Thiên Cương Cuồng Tôn, Lệ Kinh Thiên, đã từng thủ hạ bại tướng. Hay để cho lão phu ta nhìn xem mấy năm nay, đến tột cùng ngươi đã tiến bộ đến đâu đi ha ha…”