Cộp cộp cộp!
Từng tiếng bước chân trầm ổn vang lên, đám người Lạc gia đang chậm rãi đi tới.
Vị trí đầu tiên là hai tỷ đệ Lạc Minh Ngọc, Lạc Minh Viễn đại biểu cho Lạc gia. Sau đó là tầng nòng cốt như Bàng thống lĩnh và Lôi Vũ Đình, cuối cùng mới là hai vị trưởng lão Lệ Kinh Thiên và Lôi Vân Thiên, thản nhiên đi trước.
Có điều dù là ai cũng có thể nhìn ra được, số lượng trưởng lão của Lạc gia chẳng những thưa thớt, chỉ có hai người, đến sự chênh lệch về thực lực cũng vô cùng lớn. Lệ Kinh Thiên có tu vi Thần Chiếu đỉnh phong, đương nhiên làm cho mọi người kiêng kị không thôi.
Nhưng Lôi Vân Thiên lại chỉ có thực lực Thiên Huyền tầng năm, đi cùng một chỗ với Lệ Kinh Thiên, thật sự không hề phối hợp giống như một con con kiến và một con voi đang tản bộ cạnh nhau.
Nhị hoàng tử Vũ Văn Dũng nhìn đoàn người phía xa đang chậm rãi đi tới, trong mắt hắn ta bất giác hiện lên một tia khinh thường, cười nhạo nói: “Hừ, độc mộc một chi! Chẳng lẽ thế gia thứ tám này cũng chỉ là dựa vào một vị cao thủ Thần Chiếu đỉnh phong bảo vệ, mới có thể miễn cưỡng được xếp vào gia tộc ngự hạ sao?”
“Nhị ca, lời không thể nói như vậy được, lúc đầu Lạc gia cũng chỉ là tam lưu thế gia, trong khoảng thời gian mười năm ngắn ngủi, phát triển trở thành thành tựu như thế, đã là kỳ tích, ngươi còn muốn thế nào?”
Lúc này, Vũ Văn Thông lại về tới bên người hai người, tuy rằng trên mặt có một tia cô đơn, nhưng khi nhìn thấy đội ngũ Lạc gia thì vẫn tán thưởng ra tiếng.
Thái tử khẽ gật đầu, nhưng trong chốc lát lại nhẹ nhàng nhăn mi: “Lời của tam đệ không sai, đây thật sự là một kỳ tích mà người thường khó có thể hoàn thành. Có điều… Sự phát triển như vậy quá kỳ lạ rồi!”
“Các ngươi có thể ngẫm lại, Lạc gia này chỉ có này một vị cao thủ Thần Chiếu chèo chống. Nếu như một ngày nào đó, gia tộc ngự hạ xảy ra tranh đấu, chỉ cần kiềm chế được vị cao thủ Thần Chiếu này, vậy chẳng phải những người còn lại của Lạc gia sẽ rơi vào cảnh miếng mồi bị những con cá săn bắt? Cứ như vậy, so sánh với các thế gia ngự hạ khác thì Lạc gia này càng dễ bị diệt tộc. Ai, gia tộc này nha, kinh sợ chút giống như thế gia còn được, nhưng muốn ra nhập gia tộc ngự hạ, vẫn còn quá sớm!”
Nghe được lời này, Vũ Văn Dũng cười lạnh không nói, Vũ Văn Thông lại nhìn đoàn người càng ngày càng gần kia, hít vào một hơi thật sâu rồi thở dài: “Loại chuyện này, hình như chúng ta không nên nhọc lòng, mà hẳn là chuyện mà tiểu tử Trác Uyên kia nên cân nhắc mới đúng!”
“Trác Uyên?”
Mày bất giác nhíu lại, trong mắt thái tử và Nhị hoàng tử đồng thời lóe lên tia sáng, đặc biệt là thái tử, trên mặt càng là lộ ra vẻ hứng thú: “Người tên Trác Uyên này, ta sớm có nghe qua, hình như cục diện mà hôm nay Lạc gia đạt được, đều là một tay hắn thúc đẩy, là một kỳ nhân không ở dưới Gia Cát Ngọc Long và Lãnh Vô Thường!”
Nhìn chằm chằm đội ngũ Lạc gia kia trong chốc lát, Nhị hoàng tử Vũ Văn Dũng cũng lạnh lùng nói: “Người này ta cũng có nghe qua chút, kể từ khi xuất đạo tới nay, đã nháo Thiên Vũ đến long trời lở đất, đến bảy thế gia cũng hết cách với hắn. Đặc biệt là Bách Gia Tranh Minh, độc chiến Hoàng Phổ Thanh Thiên cầm đầu Tứ Long, càng làm cho thanh danh của hắn nổi bật! Hiện giờ sở dĩ Lạc gia có thể sóng vai với bảy gia, chính là bởi vì có hai trụ chống. Văn dựa đại quản gia Trác Uyên, võ dựa trưởng lão Lệ Kinh Thiên!”
“Đúng rồi, đến tột cùng Trác Uyên kia là ai?” Vũ Văn Dũng ngẩng cổ nhìn đội ngũ Lạc gia, cẩn thận tìm kiếm, lại trông không hề thấy ai giống.
Thái tử cũng gật đầu, vẻ mặt tò mò nhìn qua.
Chỉ có Vũ Văn Thông, huynh đệ đã kết nghĩa của Trác Uyên chỉ nhìn thoáng qua, đã lắc đầu bật cười nói: “Đừng nhìn xung quanh làm gì, tiểu tử kia còn chưa có tới!”
“Cái gì, đến lễ đại điển sắc phong, thời khắc quan trọng như thế, hắn thân là đại quản gia vậy mà dám không tới?” Không khỏi chấn động, hai người đồng thời mở miệng nói.
Bất đắc dĩ nhún nhún vai, Vũ Văn Thông không tỏ ý kiến: “Không có cách nào, hắn chính là người làm theo ý mình như vậy đó!”
Nói xong, hắn ta cũng không để ý tới hai người, dẫn đầu đi ra đón, ôm quyền chào hỏi với đám người Lạc Minh Ngọc.
Hai người liếc nhau, trong lòng càng mê mang, lại càng cảm thấy người tên Trác Uyên này thần bí. Sau đó, thái tử cũng lập tức đi lên phía trước, chào hỏi với người của Lạc gia.
Chỉ có mình Nhị hoàng tử Vũ Văn Dũng, khinh thường bĩu môi, nghỉ chân bất động.
Hắn ta mặc kệ Lạc gia này lập tức sẽ trở thành thế gia thứ tám đừng sánh vai với hoàng thất hay không, hắn ta chỉ hiểu một chút, chỉ đơn giản thấy gia tộc này phát triển dị thường như thế, ngày sau tất nhiên không ổn, sụp đổ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi!
Đối với một gia tộc sắp tán loạn như vậy, hắn ta cũng lười đi kết giao!
Mà có một vị công tử trẻ tuổi lẫn trong đám người kia, lại vẫn luôn ngẩng cao đầu, rướn người về phía trước, nhìn toàn bộ đội ngũ Lạc gia, tìm kiếm người kia: “A, ai là Trác Uyên, thấy thế nào cũng không giống, chẳng lẽ nói, là người kia?”
Thiếu niên kia chỉ tay về phía Nghiêm Phục trong đám người Lạc gia, liên tục vui sướng.
Thư đồng bên cạnh nhìn qua một cái rồi khinh thường mà bĩu môi: “Công… Công tử, người kia lớn lên lại trắng nõn, nhưng có chút không giống!”
“Sao lại không giống?”
“Nô… À, tiểu nhân nghe thấy người trong nhà trở về nói, đại quản gia Trác Uyên của Lạc gia là hung thần ác sát, bộ mặt dữ tợn, tuyệt đối không phải tiểu bạch kiểm như thế. Hơn nữa có thể nói địa vị của hắn ở Lạc gia là một tay che trời, đến những cao thủ Thần Chiếu cũng phải ngưỡng mộ, nói gì nghe nấy với hắn. Nhưng mà ngài xem tiểu tử kia, vâng vâng dạ dạ, ở trước mặt hai vị trưởng lão, đến một câu cũng nói không ra, đâu giống nhân vật hung thần trong truyền thuyết chứ! Hơn nữa ngài lại xem bọn người thái tử và Tam hoàng tử, đang bắt chuyện với chủ tử và trưởng lão Lạc gia, lại căn bản không hề để ý tới hắn ta. Nếu hắn ta thật sự là nhân vật truyền kỳ thì dù có là thái tử điện hạ cũng không dám chậm chễ như vậy?”
Nhìn hắn ta một lúc lâu, công tử kia bất giác giật mình, sau đó bừng tỉnh gật đầu nói: “Ngươi… Ngươi phân tích thật là có đạo lý, không nhìn ra nha, đầu óc ngươi cũng còn dùng tốt lắm!”
“Hắc hắc hắc… Công tử quá khen!” Thư đồng kia thẹn thùng cười cười, trên mặt nổi lên một tia đỏ ửng.
“Nhưng… nếu hắn ta không phải Trác Uyên, vậy là ai? Những người khác, cũng không có ai giống nha!”
Nhìn công tử nhà mình đang cau chặt mày nhìn chằm chằm vào nơi đó như vậy, thư đồng lại bất đắc dĩ lắc đầu, nhún nhún vai, hắn ta cũng không rõ lắm…
“Mau xem, người của Đế Vương Môn tới!”
Bỗng nhiên, không biết là ai đã hô to một câu, ánh mắt của mọi người đều nhất trí quay lại nhìn xem. Bao gồm cả thái tử đang bắt chuyện với mọi người của Lạc gia, cũng là hơi cứng người rồi quay đầu nhìn qua.
Nhưng mà không xem còn tốt, vừa nhìn xong đã làm cho tất cả mọi người ở đây nhịn không được hít một hơi thật sâu, sợ tới mức bắp chân đều run run.
Chỉ thấy giờ này khắc này, một đám người mặc kim phục vàng nhạt đang dần dần đi tới, người cầm đầu đương nhiên là môn chủ Hoàng Phủ Thiên Nguyên của Đế Vương Môn.