Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Hai người đứng đối diện cách nhau khoảng hai mươi mét, Hoàng Phổ Phong Lôi lạnh lùng nhìn bóng hình khá quen thuộc trước mắt, cười nhạo ra tiếng: “Ha hả… Lệ Kinh Thiên, lúc trước ngươi nhập Đế Vương Môn của ta, là vì Hoàng Cực Bá Thể Quyết. Hiện giờ ngươi phản bội chúng ta, gia nhập Lạc gia không phải cũng vì lý do tương tự đó chứ!”

“Không sai!”

Khẽ gật đầu, Lệ Kinh Thiên lại cực kỳ tiêu sái, hào phóng thừa nhận: “Cả đời Lão phu si mê võ đạo, theo đuổi thực lực lớn mạnh. Đế Vương Môn các ngươi quá mức keo kiệt, mặc dù truyền Hoàng Cực Bá Thể Quyết cho ta cũng không thụ tất cả, còn cất giấu một phần, điều này làm cho lão phu sao dám đi theo các ngươi chứ?”

“Hừ, dù vậy, Hoàng Cực Bá Thể Quyết của ta cũng là công pháp Huyền Giai số một số hai ở Thiên Vũ này. Dù cho ngươi chỉ học được một chút da lông, cũng nên hưởng thụ mới đúng! Có điều, cũng may lão phu sớm biết lão nhân như ngươi không đáng tin, lúc trước không truyền thụ tất cả cho ngươi, nếu không hiện tại sẽ càng thêm phiền toái!”

Đôi mắt hơi hơi nhíu lại, Hoàng Phổ Phong Lôi tà cười một tiếng: “Còn có, lão phu nghe nói ngươi gia nhập Lạc gia, là bởi vì Lạc gia có đồ vật mà chúng ta không thể cho ngươi, chẳng lẽ cũng chính là công pháp chứ.”

Hơi hơi gật đầu, Lệ Kinh Thiên không tỏ ý kiến: “Cũng coi như một trong số đó!”

“Hừ, vớ vẩn! Trên toàn bộ Thiên Vũ này, luận đến chất lượng và số lượng của công pháp, trừ hoàng thất thì chính là Đế Vương Môn chúng ta xếp hạng nhất. Một gia tộc tam lưu mà thôi, có thể lấy ra được loại công pháp gì chứ?”

“Ha hả, vậy thì kiến thức của ngươi thật hạn hẹp, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua, Lạc gia có một vị đại quản gia thông thiên triệt địa sao? Chỗ tốt mà hắn cho lão phu là đồ vật mà ngươi chưa từng được thấy qua!” Lạnh lùng cười, Lệ Kinh Thiên không khỏi khinh thường ra tiếng.

Sắc mặt hơi hơi trầm xuống, Hoàng Phổ Phong Lôi trầm thấp nói: “Ngươi nói tênTrác Uyên kia sao, hừ, một đứa trẻ con có thể có bản lĩnh đến nhường nào? Cũng chỉ có thể xưng vương trong đám tiểu bối thôi, chẳng lẽ thật sự có thể thông thiên sao? Có điều, đến cả lão nhân như ngươi cũng tôn sùng như thế, lão phu thật muốn mở mang một chút. Nhưng mà trước đó lão phu lại muốn xem đến tột cùng ngươi được chỗ tốt gì ở Lạc gia?”

Vừa dứt lời, khí thế của Hoàng Phổ Phong Lôi đột nhiên tăng lên nhiều, chín con Kim Long ngâm nga trên cao, chợt quấn quanh thân, tỏa ra kim quang, thế không thể đỡ, lại đúng là võ kỹ Huyền Giai Hoàng Cực Bá Thể Quyết trấn tộc của Đế Vương Môn đã được tu luyện đến tầng cao nhất!

“Ha ha ha…Tới vừa lúc, ân oán nhiều năm qua cũng nên chấm dứt!”

Không khỏi ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, toàn thân Lệ Kinh Thiên cũng lượn lờ hắc khí, một thân ảnh cự long lập tức vây quanh cơ thể lão ta, trong mắt tràn đầy chiến ý đỏ đậm.

Chỉ một thoáng, hai người dã giương cung bạt kiếm, vội vàng muốn bước lên trước một bước để khuyên can. Nhưng còn không đợi hắn ta mở miệng, hai lão giả kim mặc bào đã đứng ở trước người hắn ta, chắn hắn ta ra sau.

Hoàng Phủ Thiên Nguyên đạm cười một tiếng, thản nhiên nói: “Thái tử điện hạ, hai người này đều là cao thủ Thần Chiếu đỉnh phong, rất có thể sẽ làm quý thể của ngài bị thương, xin hãy đứng ở sau cung phụng chúng tađi.”

Mày hơi hơi run lên, thái tử nhìn lão ra một lúc lâu, chỉ thấy Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử và tất cả những nhân vật quan trọng, cũng đều bị cung phụng của Đế Vương Môn bảo vệ ở bên trong, lại thở dài trong lòng, đã là sáng tỏ.

Đây rõ ràng chính là không muốn để người ta ngăn cản trận quyết chiến này, muốn ra oai phủ đầu với Lạc gia trước khi đến lễ sắc phong, thể hiện uy thế của gia tộc vẫn đứng đầu thất thế gia.

Cứ như vậy, công nhiên khai chiến ở địa bàn của hoàng gia thì đã bỏ thể diện của hoàng thất ở nơi nào?

Giờ này khắc này, thời điểm mấu chốt như thế, cũng không thấy một tên Hộ Long Thần Vệ tiến đến ngăn cản, thật là…

Đột nhiên, thân mình thái tử run lên, dường như đã hiểu ra cái gì. Thịnh hội như thế, sao Hộ Long Thần Vệ có thể không đến? Nhưng vẫn không thấy bóng dáng nư cũ, chỉ có thể nói lên đây là cô ý.

Chẳng lẽ tất cả những chuyện này đều do phụ hoàng an bài sao?

Trong lúc nhất thời, sắc mặt nôn nóng của thái tử dần dần bình tĩnh trở lại, mắt lạnh nhìn về phía hai người phiá trước. Chỉ là trong mắt, càng thêm khó hiểu.

Thực hiển nhiên, hoàng đế sắc phong thế gia thứ tám, là cố ý nâng địa vị của Lạc gia lên. Nhưng mà hiện tại, lại gián tiếp để Lạc gia giao chiến với Đế Vương Môn, lại không biết là cố ý nhục nhã thế gia mới này, hay là muốn đả kích khí thế của Đế Vương Môn.

Nhưng dưới tình cảnh như vậy, rõ ràng muốn đả kích Đế Vương Môn là không có khả năng, như vậy thì…

Nghĩ đến đây, trong lòng thái tử càng thêm khó hiểu, rốt cuộc ý của phụ hoàng là gì?

Chỉ có Lãnh Vô Thường, nhẹ vỗ vỗ chòm râu, trên mặt một vẻ bình yên. Trong lòng lão ta hiểu rõ, từ sau khi Trác Uyên có được Địa Mạch Long Hồn, Lạc gia đã trở thành một cái gai trong lòng hoàng đế!

Hiện giờ thanh thế to lớn sắc phong Lạc gia như vậy, cũng chỉ là muốn thăm dò thực hư Lạc gia mà thôi. Rốt cuộc, tất cả mọi chuyện mấy năm nay Trác Uyên làm thật sự là quá thần bí, đến cả bản thân hoàng đế cũng có chút không yên tâm.

Giống như tên Lệ Kinh Thiên này, cũng không biết đã chạy đến Lạc gia lúc nào, mà lại đột nhiên nhảy ra!

Những uy hiếp tiềm tàng như vậy, sao lại có thể làm cho hoàng đế yên tâm được?

Cho nên tình cảnh ngày hôm nay, thật sự là hoàng đế sắp đặt, Đế Vương Môn tới hát tuồng, mục đích của hai bên chỉ có một, thăm dò thực hư Lạc gia…

Về mặt khác khác, trung tâm Đế Đô, trên một nóc nhà cao nhất ở một tòa tửu lâu, có hai vị lão giả khoan thai đứng. Nhìn kỹ, lại đúng là hai vị Hộ Long Thần Vệ Phương Thu Bạch và Tư Mã Huy.

Ánh mắt bọn họ đều nhìn chằm chằm hai thân ảnh đang chớp nhoàng ở đằng kia, khẽ vuốt chòm râu, tinh quang trong mắt rạng rỡ.

“Lão Phương, thực lực của hai người này, chỉ sợ đều không dưới ta với ngươi, cứ để cho cho bọn họ vung tay đánh nhau tùy tiện như vậy, chỉ sợ sẽ rất khó khống chế được!” Tư Mã Huy khẽ cau mày, giữa hay tay thưởng thức một viên cờ, lẩm bẩm ra tiếng.

Trong tay Phương Thu Bạch là một ngọc tiêu mới tinh, chậm rãi lắc lắc đầu, khẽ cười nói: “Không ngại, đây là ý chỉ của bệ hạ, cứ để bọn họ nháo đi. Dù sao nếu thật sự nháo đến tình huống không thể vãn hồi, khiến cho Tiểu Tam Tử ra tay, đương nhiên bọn họ cũng không dám đứng dậy ra tay được nữa, ha hả…”

“Ai, tóm lại, thời khắc mấu chốt còn phải xem tiểu quái vật kia nha!”

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Tư Mã Huy thở dài ra tiếng: “Có điều cứ như vậy, có phải có vẻ hai cái lão gia hỏa chúng ta quá vô dụng hay không? Ai có thể nghĩ đến, Hộ Long Thần Vệ, Ngọc Tiêu Kiếm Thần, Hắc Bạch Kỳ Thánh trước kia thiên hạ vô địch hiện giờ sẽ bị người ta đuổi kịp! Còn chưa tính Hoàng Phổ Phong Lôi của Đế Vương Môn, nhưng vậy mà đến cả cung phụng của thế gia tam lưu, cũng có thể có thực lực bằng hai người chúng ta. Ai, sau này khó có thể tung hoành ở Thiên Vũ đây!”

Advertisement
';
Advertisement