Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Lạc Vân Thường cũng vội vàng đứng ra khuyên: "Trác Phàm, Vân Hải nó dù sao cũng là đứa bé, nào có hạ thủ được. . ."

Trác Phàm chỉ là chăm chú nhìn hai mắt Lạc Vân Hải, trong mắt không chút cảm tình: "Tiểu tử, ngươi quyết định vậy, không hối hận chứ?"

Ừng ực một tiếng, nuốt ngụm nước bọt, coi như cao thủ Thiên Huyền, bị Trác Phàm nhìn chằm chằm như rắn vậy, cũng sẽ cảm thấy da đầu run lên, càng không nói đến Lạc Vân Hải chỉ là thằng nhóc con, càng bị dọa đến một đầu mồ hôi lạnh.

Nhưng trầm ngâm một lúc, Lạc Vân Hải vẫn kiên định gật đầu: "Nếu Trác đại ca muốn gϊếŧ bọn họ, vậy thì động thủ là được. Chỉ là. . . ta cảm thấy bọn họ,không cần phải chết trong tay Lạc gia ta!"

Hừ, thiên chân vô tà!

Lệ Kinh Thiên cùng Nghiêm Tùng không khỏi bĩu môi, cười khẽ một tiếng.


Trác Phàm khẽ híp mắt, đảo mắt vừa nhìn về phía bốn người Thái Vinh. Mà bọn họ cũng kinh hãi, vội vàng cúi thấp đầu, trái tim bịch bịch trực nhảy.

Đúng vậy a, nơi này, ngời có thể quyết định sinh tử của bọn họ, chỉ có Trác Phàm.

Thế mà, tất cả mọi người lại chẳng ngờ được, Trác Phàm vậy mà gật đầu, thở dài: "Aiz, thật hết cách, lão tử muốn trừ bọn họ. Nhưng gia chủ đã mở miệng, cũng chỉ đành phải thả. Nghiêm lão, giải cấm chế cho bọn họ!"


"Ừm, a?"

Nghiêm Tùng sững sờ, bất khả tư nghị nhìn về phía Trác Phàm: "Trác quản gia, thả thật hả?"

Chờ Trác Phàm gật đầu xác nhận, Nghiêm Tùng mới vung tay lên, giải cấm chế cho bốn người. Trong chốc lát, bốn người lại có thể hành động tự nhiên.

Bốn người cẩn thận từng li từng tí nhìn Trác Phàm, lại cổ quái nhìn Lạc Vân Hải, bốn người quả thực không thể tin được, Trác Phàm chuyên quyền độc đoán, vậy mà thực sẽ nghe theo mao đầu tiểu hài tử, thả bọn họ. Nhất thời, trong lòng bọn họ ngũ vị tạp trần, một mảnh mê mang. Quỳ xuống đất dập đầu, tạ ân tha mạng, có điều, lại không biết hướng đầu phía nào mà dập!

Bởi vì bọn họ còn không rõ ràng lắm, thả bọn họ đến cùng là Trác Phàm, hay là tiểu quỷ này?

"Gia chủ đã quyết định thả các ngươi, vậy thì nhanh cút đi. Thái trưởng lão, Trác mỗ có câu nói cuối muốn tặng cho ngươi. . ."

Trác Phàm sâu xa nói: "Từ nay về sau, các ngươi rốt cuộc không với cao nổi Lạc gia!"

Thái Vinh bất giác run lên, đã nghe ra thâm ý bên trong, thật sâu nhắm mắt lại, thở dài, mang theo bọn người Thái Hiếu Đình quay người đi ra ngoài.

Trác Phàm nói rất rõ ràng, bây giờ Lạc gia đã cường thịnh, cho dù là bảy thế gia cũng chưa chắc có thể động tới mảy may. Gia tộc cường đại như thế, Thái gia hắn vốn cũng nên là một phần tử bên trong, đáng tiếc hắn nịnh nọt bảy nhà, muốn trèo cao nhánh, lại bỏ lỡ cơ duyên lớn nhất.

Sau này, Lạc gia sẽ càng ngày càng mạnh, ngự hạ thất gia cũng không dám khinh thường, nhưng tất cả những thứ này, đều không liên quan cha con bọn họ. Mà này, cũng là bọn họ tự làm tự chịu!

Lúc này, Lạc Vân Hải không hiểu nhìn Trác Phàm, hiện tại, hắn còn rõ ràng, nhớ lần trên đường đào vong, Trác Phàm có nói nếu dám làm trái ý hắn, sẽ bị hắn cho một trận đấm đá.

Khi đó Trác Phàm, thật sự là ác nô thừa dịp chủ gặp rủi ro, ức hϊếp chủ tử, nhưng hiện tại. . .

"Trác đại ca, huynh không trách ta làm trái ý huynh, thả bọn họ đi sao?"

Lạc Vân Hải hỏi.

Trác Phàm thản nhiên nói: "Tiểu tử, ngươi mới là gia chủ Lạc gia, ta thân là quản gia, bất luận lời nào của ta cũng chỉ là đề nghị. Ngươi có nghe hay không đều do ngươi, không coi là làm trái gì cả. Huống hồ, vừa mới rồi ta chỉ là để ngươi xử trí bọn họ, cũng không có nói nhất định phải gϊếŧ bọn họ. Một đám tiểu nhân bất thành sự mà thôi, ngươi nguyện phóng sinh, cũng không quan trọng!"

Nghe vậy, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ, trong lòng càng thêm khâm phục Trác Phàm.
Tuy Trác Phàm gian trá giảo hoạt, âm hiểm tàn nhẫn, nhưng đối với Lạc gia là thật tốt a. Rõ ràng mình có thể một tay ôm đồm, nhưng vẫn cứ đang không ngừng bồi dưỡng cho Lạc Vân Hải có năng lực xử lý sự vụ gia tộc. Thử hỏi, trong thiên hạ, người nắm quyền lực tuyệt đối, sẽ có ý giao quyền lực đó ra khỏi tay mình sao?

Nhưng, tất cả người không biết là, điểm này Trác Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng ngay từ khi quyết định tiếp nhận cục diện rối rắm của Lạc gia. Hắn là muốn thành lập Lạc gia cường thịnh, để mình khỏi vì tâm ma trong lòng mà biến thành khôi lỗi Lạc gia.

"Aiz, ngươi làm như thế, ta vừa vui mừng, lại vừa khổ sở!"

Thế mà rất nhanh, Trác Phàm lắc đầu, phiền muộn thở dài.

Lạc Vân Hải nghi hoặc nói: "Trác đại ca, huynh đã ta rất vui mừng, tại sao lại còn khổ sở?"
"Ha ha, ta vui mừng, tất nhiên là vì ngươi rốt cục có gan chống đối ta, có chút khí thế gia chủ. Còn khổ, thì là tiểu tử ngươi lại đi đường ngược lão tử hoàn toàn, lão tử nào có dạy ngươi nhiều sách như vậy!"

"Phàm là cấp trên, lớn nhất là nhất quốc chi Quân, tông môn chi trưởng, thiên hạ tuy có ngàn vạn đại đạo. Nhưng trên đại thể, chỉ có hai con đường. Một là lấy đức phục người, đó là Vương đạo, hai là dĩ võ phục nhân, là bá đạo!

Lão tử làm việc từ trước đến nay không giảng đạo lý, thế nhưng tiểu tử ngươi, thế mà nói cái gì trung can nghĩa đảm. Aiz, không phải một đường cùng lão tử a!"

Nghe lời này, mọi người không khỏi bật cười ra tiếng, Lạc Vân Thường còn chế nhạo: "Lạc gia có Trác đại quản gia ngươi, mọi người mỗi ngày đều phải nơm nớp lo sợ, sợ làm việc không tốt, liền bị ngươi chửi mắng một trận. Nếu Vân Hải cũng biến thành như ngươi dạng kia, vậy chúng ta còn sống kiểu gì!"
Mọi người lại lần nữa cười to lên.

Lệ Kinh Thiên cùng Nghiêm Tùng rất tán thành gật đầu, Trác Phàm đã để hai đại cao thủ bọn họ khúm núm, địa vị trưởng lão cứ như không, quả thực chẳng khác gì hạ nhân.

Nếu cìn xuất hiện thêm một Trác Phàm nữa, vậy bọn họ chắc chắn phải biến thành nô ɭệ a!

Cho nên Lạc Vân Hải là gia chủ tương lai, có thể mỗi người đi một ngả với tên ác ma Trác Phàm này, bọn họ quả thực vạn phần vui mừng.


Thế nhưng Trác Phàm lại lắc đầu, khinh thường nói: "Phụ nhân chi ngôn, tóc dài kiến thức ngắn!


Vương Đạo chi lộ tuy xưa nay được mọi người tôn sùng, thế nhưng cũng chỉ là kiện Kim Lũ Ngọc Y mà thôi.





Advertisement
';
Advertisement