Kim Ngọc bên ngoài, thối rữa bên trong!
Thế gian, lại có bao nhiêu người có thể làm được chánh thức Vương đạo? Đại bộ phận cũng chỉ là mượn danh Vương đạo, lấy thực bá đạo mà hành sự!
Nếu Lạc gia thật muốn lấy đức phục người để làm giàu, hừ hừ, ta cam đoan chết còn thảm hơn hai năm trước!"
"Cái gì, kia. . . Vậy ta vẫn đi theo bá Đạo chi lộ của huynh đi."
Lạc Vân Hải quýnh lên: "Hiện tại bắt bốn người kia trở lại, ta nhất định sẽ không nương tay. . ."
Nói xong lời cuối cùng, hai mắt Lạc Vân Hải đã ngấn lệ. Nhớ lại thảm án diệt môn năm đó, xác thực lưu lại ám ảnh tâm lý cho hắn, hắn không muốn giẫm lên vết xe đổ lần nữa.
Trác Phàm bật cười lắc đầu, sờ đầu hắn nói: "Giang Sơn dễ đổi, bản tính cũng khó dời!
Thực ta hôm nay để ngươi xử trí bốn người kia, thứ nhất, xem ngươi có tư chất gia chủ hay không. Ha ha ha. . . Không tệ, ngươi đã vượt qua kiểm tra. Thứ hai, xem ngươi đi con đường xưng bá nào. Tuy không như ý muốn, nhưng không sao, còn có ta đây!"
"Những chuyện ngươi không muốn làm, ta giúp ngươi đi làm. Ngươi không muốn dính máu, ta dùng từng chồng bạch cốt xếp thành Kim Tự Tháp cho ngươi, để ngươi đứng tại đỉnh tối cao!
Ngươi tiếp tục Vương Đạo chi lộ của ngươi, ta dùng bá đạo bình định cho ngươi hết thảy, đến tận khi đứng đủ cao, không kẻ nào có thể sờ đến ngươi mới thôi!"
"Trác đại ca!"
Lạc Vân Hải bi thương thốt lên, bổ nhào vào trong ngực Trác Phàm, trong mắt đã tràn đầy nước mắt cảm kích.
Lạc Vân Thường cũng che môi son, hai mắt lóng lánh, thì thào lên tiếng: "Cám ơn ngươi!"
Những người còn lại khẽ gật đầu, trong lòng càng thêm kính phục. Lạc gia không có gì, nhưng có một mình Trác Phàm, đã đủ rồi!
"Được rồi, Lão Bàng, ngươi tiễn tiểu tử này đến chỗ Độc Cô quân đi!"
Trác Phàm vỗ nhẹ lưng Lạc Vân Hải, cười nói: "Nếu ngươi đi cùng đường với lão tử, lão tử có lẽ sẽ tự mình dẫn ngươi đi tu luyện. Chỉ là bây giờ. . . Độc Cô lão đầu càng thích hợp với ngươi hơn."
Bàng thống lĩnh trịnh trọng gật đầu, kéo Lạc Vân Hải rời đi.
Trác Phàm lại nhìn sang mọi người, thản nhiên nói: "Các ngươi cũng chuẩn bị đi thôi, Lệ lão cùng Nghiêm lão ở lại, có việc thương lượng!"
Sau khi mọi người rời đi, Trác Phàm thở dài, vẫn là bất đắc dĩ lắc đầu, tự lẩm bẩm: "Làm sao lại không đi cùng đường lão tử thế chứ, rõ ràng lão tử dạy hắn nửa tháng a?"
"Hắc hắc hắc. . . Trác quản gia còn đang xoắn xuýt sao, thật sự là coi tiểu quỷ kia như con trai!"
Lệ Kinh Thiên nhếch miệng cười một tiếng, nhưng vẻ kính phục trên mặt lại hết sức rõ ràng: "Trác quản gia, lão phu hôm nay mới thật sự là bội phục ngươi sát đất. Như loại gia tộc Chủ nhược Thần cường này, nếu là lão phu, sớm đã thay đổi triều đại, soán quyền đoạt cmn vị. Còn hết sức đến đỡ giống như Trác quản gia, lão phu cho tới bây giờ thật sự chưa gặp!
Quả nhiên như tổ huấn Lạc gia, trung can nghĩa đảm, bội phục bội phục!"
"Đúng vậy a, tuy Trác quản gia cứ nói mình là bá đạo. Nhưng tại chuyện Lạc gia, Trác quản gia thật là hoàn toàn xứng đáng Vương đạo chi sư, trọng tình trọng nghĩa a!
Cũng không biết lúc trước Trác quản gia đến cùng là chịu ân huệ của Lạc gia chủ cỡ nào, thật sự là khó được!"
Nghiêm Tùng cũng ôm quyền, cười hì hì xu nịnh.
Trác Phàm bất đắc dĩ bĩu môi. Hắn cùng gia chủ Lạc gia có cái rắm quan hệ, còn không phải từ ngay từ đầu do tâm ma quyết định? Mặc dù bây giờ đã không hoàn toàn là vì tâm ma, hắn cũng xác thực sinh ra cảm tình vớiLạc gia. Nhưng cuối cùng, vẫn là bởi vì tư lợi mà lên.
Cho nên nói hắn là Vương đạo, hắn cũng chỉ có thể ha ha cười.
"Hai tên các ngươi, tung hoành thiên hạ nhiều năm như vậy, có biết cao thủ nào về Hỏa hệ cùng Thủy hệ không?"
Trở lại chuyện chính, Trác Phàm đột nhiên nghiêm túc nói.
Hai người liếc nhìn nhau, nghi ngờ nói: "Trác quản gia hỏi cái này làm gì?"
Trác Phàm thản nhiên nói: "Bây giờ Lạc gia tuy tạm thời an ổn, nhưng nếu ngày sau lại có người đến gây loạn!
Bây giờ có bốn đại trận, Độc Long Trận có Nghiêm lão chưởng khống, Lệ lão là luyện thể tu giả, chưởng quản Kim Quang Trận tốt nhất. Cho nên ta còn cần hai vị cao thủ, chưởng quản Hắc Viêm Trận và Băng Ảnh Trận! Đến lúc đó cho dù có người đến, tứ đại cấp năm trận thức cùng phát động, có thể cho chúng chết không chỗ chôn!"
Lệ Kinh Thiên trầm ngâm một lúc, lẩm bẩm nói: "Theo yêu cầu của Trác quản gia, ta đúng là có hai nhân tuyển!"
"Há, là ai?"
Trác Phàm vội vàng nói.
"Liệt Hỏa Lão Tổ, Cừu Viêm Hải; Băng Nguyệt Ma Nữ, Tuyết Thanh Kiến!"
"Cái gì, hai lão quái vật đó?"
Thế mà, Lệ Kinh Thiên vừa dứt lời, Độc Thủ Dược Vương đã sợ hãi kêu lên, ngay sau đó lắc lắc đầu: "Không nên không nên, hai lão quái vật rất đó cố chấp, lúc trước Đế Vương Môn mời bọn họ rời núi, bọn họ cũng không chịu. Về sau Đế Vương Môn mạnh mẽ đến gây chuyện, còn chịu thiệt thòi lớn, thành ra tiếp đó không ai dám đến quấy rầy bọn họ."
"Há, thực lực bọn họ như thế nào?"
Trác Phàm nhíu mày lại nói.
"Thần Chiếu ngũ trọng!"
Lệ Kinh Thiên đáp: "Lúc trước lão phu giao thủ cùng bọn họ, nếu là đơn đả độc đấu, lão phu còn có thể thắng một bậc. Nhưng nếu là hai người liên thủ, thủy hỏa chung tế, coi như năm lão phu cũng chưa chắc có thể thắng được bọn họ!"
"Há, thế mà còn biết thủy hỏa tương sinh chi thuật? Hắc hắc hắc. . . Tốt, chọn bọn họ đi!"
Trác Phàm nhếch miệng cười một tiếng: "Sáng mai, chúng ta xuất phát!"
"Thế nhưng, Trác quản gia, chúng ta làm sao mời được bọn họ?"
Nghiêm Tùng lo lắng nói.
Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, khinh thường bĩu môi: "Lão tử đi bá đạo chi lộ, còn cần mời? Lệ lão, hai viên Xuân Dương Đan lần trước, ngươi còn giữ chứ?"
"Đó là đương nhiên, loại linh đan diệu dược này, ta không nỡ ném a, ha ha ha. . ."
Vừa dứt lời, ba người liếc nhìn nhau, cùng phát ra trận trận tiếng cười âm hiểm. . .