Trác Phàm làm như thế, tuy là bất cận nhân tình, nhưng cũng chỉ tốt vì Lạc gia, cúc cung tẫn tụy vì Lạc gia!
Nếu Lạc Vân Hải không có chức vị gia chủ trên danh nghĩa, từ nhỏ đã bị mất quyền lực, tất cả mọi chuyện đều do người khác làm thay hắn, hắn đúng là chẳng cần phải suy nghĩ gì, nhưng tương lai nhất định là tên phế vật.
Trác Phàm đây mới thực là vì Lạc gia, bồi dưỡng người thừa kế hợp cách!
Tất cả mọi người đã minh bạch Trác Phàm dụng tâm lương khổ, Lạc Vân Thường tuy không đành lòng, nhưng vẫn phải quyết tâm, đẩy Lạc Vân Hải đến trước mặt Trác Phàm.
Trác Phàm lạnh lùng nhìn lấy hắn, Lạc Vân Hải lại ừng ực một tiếng, một đầu mồ hôi lạnh.
"Trác đại ca, đừng giỡn nữa, ta vẫn chỉ là đứa bé. . ."
Lạc Vân Hải rực rỡ cười một tiếng, ngập ngừng nói. Nhưng gương mặt Trác Phàm vẫn lạnh lùng như cũ: "Hài tử không có cha mẹ, không gọi được là hài tử. Nếu như hôm nay ngươi không dám làm, ta dám cam đoan, thảm án diệt môn hai năm trước của Lạc gia, nhất định sẽ tái diễn. Đến lúc đó, ngươi đừng có hối hận!"
Lạc Vân Hải rùng mình, nghĩ lại những gϊếŧ tiếng la trên Lạc gia, hắn rống lên một tiếng, còn cảnh tượng thê thảm cùng tỷ tỷ đào vong, trong hai con ngươi cũng dần dần trở nên kiên định.
Lạc Vân Hải mạnh mẽ rút đao lên, rồi chậm rãi đi về phía bốn người Thái Vinh. Mà bốn người Thái Vinh thì đã sớm bị sợ mất mật.
Bọn họ hiện tại đều bị Nghiêm Tùng dùng nguyên lực giam cầm, một thân tu vi không thi triển được, thật đúng là tiểu hài tử ba tuổi đều có thể lấy mạng bọn họ a!
Giờ này khắc này, thấy Lạc Vân Hải bị Trác Phàm mê hoặc, thật muốn động thủ với bọn họ, bọn họ đã bị dọa đến hồn phi phách tán!
"Vân Hải, ngươi nghe ta nói, còn nhớ lúc trước Thái bá bá là yêu thương ngươi như thế nào không? Hai nhà chúng ta là thế giao đó, lúc Lạc gia các ngươi gặp nạn, cũng chỉ có Thái bá bá chịu thu lưu các ngươi a. . ."
Thái Vinh gấp vội xin tha, đánh cảm tình bài.
Thái Hiếu Đình cũng không ngừng gật đầu, vội vàng nói: "Đúng vậy a, còn nhớ Hiếu Đình đại ca mỗi lần đến Lạc gia các ngươi, đều mang cho ngươi bao nhiêu đồ để chơi à, đồ ngon thế còn gì, ngươi không thể làm như vậy với chúng ta a. . ."
"Đúng đúng đúng, còn có tỷ tỷ. . ."
Tôn Vũ Phi vội vàng gật đầu, kêu ra tiếng, nhưng suy nghĩ hồi lâu, lại nhanh khóc lên: "Mẹ nó, tỷ tỷ không có gì giao tình với ngươi, chết chắc. . ."
Tôn gia chủ cũng ngửa mặt lên trời thở dài, hai mắt lưng tròng. Nghĩ không ra, Tôn gia bọn họ tại Phong Lâm Thành cũng coi như nhà giàu, sau cùng thế mà chết trong tay thằng nhóc con.
Mọi người vây xem thì chỉ cảm thấy khinh bỉ!
Vì cầu sinh, còn cái gì cũng nói hết ra đợc, thật sự là quá không có tiết tháo.
Lạc Vân Hải lại không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ lạnh lùng kéo lấy cây đại đao kia, đến sau lưng bọn họ. Đại đao vung lên, tiếng leng keng sắc bén phảng phất tiếng bước chân tử thần.
Xong đời!
Sau một khắc, bốn người chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, không cam lòng cắn chặt răng!
Trác Phàm lạnh lùng nhìn hết thảy, Lạc Vân Thường lại không đành lòng mà nghiêng đầu.
Một đạo lãnh quang xẹt qua, bốn người chợt cảm thấy trên đầu có một cỗ ý lạnh, nhưnglại không có cảm giác đau đớn, cũng không có bất kỳ máu tươi gì lóe ra. Lúc bốn người mở hai mắt, thấy dưới đất lại chỉ có một ngọn tóc.
Thanh âm non nớt của Lạc Vân Hải vang lên, nhưng bên trong non nớt, lại có thêm một chút sự uy nghiêm: "Hai nhà Lạc Thái, dù sao có thế giao. Tổ huấn Lạc gia ta, trung can nghĩa đảm, ngươi đối với ta bất nhân, nhưng ta không thể đối ngươi bất nghĩa!
Ta nghe cổ nhân có cắt tóc thay bài chi lễ, hôm nay ta cắt tóc các ngươi, thay cho đầu các ngươi. Nhưng đến đây, hai nhà Lạc Thái ân đoạn nghĩa tuyệt, lần sau nếu còn dám hại Lạc gia ta, ta nhất định trảm không tha!"
"Còn Tôn gia, nể tình các ngươi có quan hệ thông gia cùng Thái gia, ta cho Thái gia mặt mũi. Dù sao cũng từng là trưởng lão Lạc gia ta, ta cũng không hi vọng sau khi bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà, lại bị người khinh thị!"
Dứt lời, đại sảnh liền tĩnh mịch, tất cả mọi người, bao quát bốn người Thái Vinh, cũng không thể tin nhìn lấy Lạc Vân Hải. Chẳng ai ngờ rằng, Lạc Vân Hải tuổi còn nhỏ, thế mà lại có sức chịu đựng như thế, còn rất đại nhân đại nghĩa.
Cho dù là Lệ Kinh Thiên cùng Nghiêm Tùng cũng không khỏi động dung. Tuy vậy, tiểu quỷ này lại chẳng khác nào đã trực tiếp chống đối Trác quản gia a!
Sau đó tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn về phía Trác Phàm, quả nhiên, sắc mặt Trác Phàm càng ngày càng âm trầm.
Thiếu chủ chính mình dụng tâm vun trồng, lại dám bất tuân ý mình, đây là chuyện mà bất kỳ người tay cầm đại quyền nào đều khó có thể tha thứ. Riêng là kẻ bá chủ khống chế quyền lực cực mạnh như Trác Phàm, nhất định càng không cho phép có người dám khiêu chiến quyền uy của hắn.
Nhất thời, Lệ Kinh Thiên cùng Nghiêm Tùng cùng liếc Lạc Vân Hải, bất đắc dĩ than thở. Coi như ngươi tương lai là hoàng đế, nhưng giờ vẫn chỉ là thằng nhóc con, lông chưa có mọc dài, dám đấu với đại thần chính, đó vẫn chứ là muốn chết. . .