Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Về sau, sau khi thương thảo chi tiết về liên minh các nhà, Trác Phàm cùng mọi người cáo biệt, mang theo Lạc Vân Hải trở về Hắc Phong Sơn. Thế nhưng vừa bước vào cửa, Trác Phàm hét lớn lên: "Lão Bàng!"

Vừa trở về, Bàng thống lĩnh vội vội vàng vàng đên bên cạnh Trác Phàm, lẩm bẩm nói: "Trác huynh đệ, có gì phân phó?"

"Gọi tất cả quản sự trong nhà tới đây, còn có. . ."

Nhìn Lạc Vân Hải, Trác Phàm ghé vào tai Lão Bàng nói thầm vài câu.

Lão Bàng khẽ gật đầu, lập tức đi, chỉ để lại Lạc Vân Hải một mặt mê hoặc, ánh mắt nhìn Trác Phàm đầy sự khó hiểu.


Rất nhanh, Lạc Vân Thường, Lôi Vân Thiên, cùng tất cả cao tầng Lạc gia đều đi vào phòng nghị sự, cho dù là Lệ Kinh Thiên cùng Nghiêm Tùng đều đến.

Trác Phàm bắt chéo chân, ngồi tại chủ vị, tỉ mỉ thưởng thức trà, mọi người thì không hiểu ra sao. Trác Phàm triệu tập tất cả bọn họ, là lại có đại sự gì sắp phát sinh sao?

Nhưng Trác Phàm trông rất nhàn nhã, nào có giống như có chuyện gì khó mà hắn không giải quyết được.


Trác Phàm nhếch miệng, liếc nhìn tất cả mọi người một vòng, thản nhiên nói: "Hôm nay triệu tập các vị tới đây, chính là muốn các vị làm chứng cho người chủ trì Lạc gia. Từ hai năm trước, ba nhà sát nhập, Phong Lâm Thành thuộc tư nhân Lạc gia ta, Lạc gia chúng ta nhất định vào hàng ngũ bảy thế gia, hiện tại bảy nhà chính thức cắn xé, chính là thời điểm chúng ta quật khởi. Có điều, rắn không đầu không được, hôm nay chúng ta phải định ra đầu xà"

"Ngươi không phải chính là đại dầu xà của chúng tao sao, chẳng lẽ ngươi muốn chính thức cướp gia chủ chi vị, biến thành danh chính ngôn thuận?"

Lôi Vũ Đình trợn mắt, bĩu môi nói.

Nếu là thế gia khác, lời này tất nhiên nhấc lên sóng to gió lớn. Thế nhưng tại Lạc gia, mọi người nghe được lời này, chỉ bật cười lớn, không mảy may để trong lòng.

Cho dù là Lạc Vân Hải cùng Lạc Vân Thường, cũng chỉ nghe như truyện cười, căn bản không lo lắng Trác Phàm sửa đổi Quy Chế, soán gia chủ chi vị.

Phải biết, hiện tại Lạc gia sở dĩ có quy mô như thế, hoàn toàn là do Trác Phàm dốc hết sức chống lên. Bao quát hai vị trưởng lão mạnh nhất, cũng là Trác Phàm mời về. Nếu hắn có ý làm nhất gia chi chủ, Lạc gia sớm đã cửa nát nhà tan, thời điểm một nghèo hai trắng, đã tự lập môn hộ, làm gì phải chờ cho tới hôm nay?

Cho nên đối với tỷ đệ hai người nói, tất cả mọi người nơi này có khả năng phản bội Lạc gia, duy chỉ có Trác Phàm không có khả năng.

Trác Phàm khẽ mỉm cười nói: "Ha ha ha. . . Ta không có hứng thú làm gia chủ, để ta cả một đời bị gia tộc vây khốn, ta cũng chịu không được. Cho nên hôm nay mời các vị tới đây, chủ yếu là vì xứng danh cho tiểu tử này!"

Nói rồi, Trác Phàm nhìn về phía Lạc Vân Hải. Lạc Vân Hải khẽ giật mình, không rõ ràng cho lắm.

Đúng lúc này, Bàng thống lĩnh cũng giải bốn người đến trong đại sảnh, lại chính là bốn nội ứng Phong Lâm Thành, đám người Thái Vinh. Mấy ngày nay, Trác Phàm chỉ giam giữ bọn họ, chính là chuyên môn chuẩn bị cho Lạc Vân Hải.

"Quỳ xuống!"

Bàng thống lĩnh giận quát một tiếng, một chân đá bốn người ngã xuống đất, nhếch miệng cười lạnh: "Hừ, lão tử đã sớm khó chịu các ngươi, lần này các ngươi thật sự là tự tìm đường chết!"

Bốn người Thái Vinh co rúm lại nằm trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, trên trán đã tràn đầy mồ hôi.

Hai mắt Trác Phàm lóe lên một đạo lãnh mang, vung tay lên, một thanh Tinh Cương đại đao đùng một tiếng, cắm vào trên đất đá cứng rắn. Bốn người Thái Vinh bỗng nhiên co rụt mắt lại, vội vàng run rẩy tránh về phía sau.
Chẳng lẽ, Trác Phàm muốn bắt bọn họ khai đao?

Trác Phàm nhếch miệng cười tàn nhẫn, giương mắt khẽ liếc Lạc Vân Hải, thản nhiên nói: "Vân Hải, về sau ngươi là gia chủ Lạc gia, mấy phản đồ này, phải do ngươi xử trí!"

Dứt lời, mọi người cùng giật mình. Hiện tại bọn họ mới hiểu được. Nguyên lai hắn muốn để Lạc Vân Hải tự mình xử quyết phản đồ Lạc gia, lấy gia chủ chi uy. Thế nhưng, hắn vẫn còn là con nít a, vậy mà ngươi để hắn gϊếŧ người?

Nhất thời, mọi người đều cảm thấy không được tự nhiên. Lạc Vân Hải càng không tự chủ được mà thân thể run run, không thể tin nhìn về phía Trác Phàm. Chớ thấy hắn bình thường tuy cùng Trác Phàm học được thói hung hăng càn quấy, khắp nơi trang bức, nhưng chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, hai tay của hắn cũng phải nhuốm máu tươi, hơn nữa còn nhanh như vậy.
"Trác Phàm, ngươi quá phận, nó vẫn chỉ là đứa bé, ngươi sao có thể để nó làm chuyện tàn nhẫn như vậy?"

Lạc Vân Thường vội vàng ôm lấy Lạc Vân Hải vào lòng, đồng thời oán trách nhìn Trác Phàm.

Bàng thống lĩnh cũng không đành lòng, gãi gãi mặt, rực rỡ cười nói: "Trác huynh đệ, giải quyết mấy tên này, cần gì phải để tiểu thiếu gia xuất thủ? Cứ để Lão Bàng làm thay a, tránh cho thiếu gia dính thứ máu bẩn của chúng."

"Im miệng, ngươi là gia chủ tương lai sao? Dù nói thế nào, Thái Vinh đã từng là trưởng lão trong nhà, trừ gia chủ, người nào có tư cách xử trí hắn?"

Trác Phàm trừng mắt mắng to.


Bàng thống lĩnh co rụt đầu lại, cúi đầu xuống không lên tiếng nữa.


Nhưng đến tận đây, mọi người cũng hiểu ý Trác Phàm, hắn là muốn dựng nên quyền uy cho Lạc Vân Hải, gánh lên trách nhiệm gia chủ, không tiếp tục để người khác coi hắn là tiểu hài tử mà đối đãi!

Lệ Kinh Thiên cùng Nghiêm Tùng liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu.





Advertisement
';
Advertisement