“Tam ca, tiểu tử kia sẽ từ chỗ này đi qua chứ, chờ nhiều ngày như vậy, vì sao chút động tĩnh cũng không có nhỉ? Có khi nào hắn đã bay qua, hoặc đổi một con đường khác rồi không?”
Một vị lão giả khẽ nhắm hai con mắt, thì thào hỏi.
Một vị lão giả khác cũng giống vậy không mở to mắt, vẫn yên tĩnh khoanh chân ngồi trên đá lớn như cũ, hờ hững nói: “Lãnh tiên sinh vẫn luôn Thần Toán vô địch, hắn suy đoán nói chung sẽ không sai. Hắn nói chúng ta hôm nay, ở trên con đường này sẽ gặp phải tên hung đồ gϊếŧ chết Lão lục, vậy thì nhất định sẽ gặp phải, kiên nhẫn chờ đợi đi!”
“Ai, thế nhưng cứ chờ đợi như vậy, thật sự quá nhàm chán...”
Lão giả kia than thở một tiếng, hệt như một vị trí giả, lắc rồi lại lắc đầu.
Lúc này, một bóng mờ màu đen chậm rãi tiếp cận hai người, nhưng hai người hoàn toàn không phát giác ra. Chờ cái bóng mờ kia đi đến sau lưng hai người, đột nhiên tiếng sấm nổ vang, hai đạo lôi dực như hai thanh dao nhọn bỗng nhiên từ phía sau bọn họ xuyên thẳng qua.
Hình bóng của Trác Phàm, cũng từ trong bóng tối hiện ra.
Phốc!
Phun ra ngụm máu tươi, hai người đều cả kinh sợ hãi, bỗng nhiên mở choàng hai mắt, cái cổ cứng ngắc quay đầu, lại nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của Trác Phàm.
“Ôi chao, hiếm khi lão tử sợ bị các ngươi phát hiện, cố ý xuất ra Tiềm Ảnh quyết, hóa ra các ngươi đều nhắm mắt cải trang. Ngay cả mai phục mà cũng không dụng tâm, Khoái Hoạt Lâm thật đúng là không có tiền đồ!”
Trác Phàm lắc đầu thở dài, trong ánh mắt kinh khủng kèm theo nghi hoặc của hai người nọ, chầm chậm nắm lấy cổ của hai người. Tức khắc trong tay tuôn ra hắc khí cuồn cuộn, chỉ trong mấy hơi thở ngắn ngủi, hai người đó đều hóa thành tro bụi, hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Có lẽ trước khi chết bọn hắn vẫn còn đang nghi hoặc, rốt cuộc thì tên này từ đâu chui ra thế?
Nhẹ nhàng phủi phủi tay, Trác Phàm nhún nhún vai từ chối cho ý kiến.
Vốn hắn đã từng giao thủ qua với Lâm Tử Thiên, cảm thấy công pháp Khoái Hoạt Lâm tốc độ kinh người, có lẽ sẽ rất khó đối phó, cho nên ngay từ đầu đã chọn hai người bọn hắn để ra tay.
Nhưng không nghĩ đến lại gặp phải hai tên thế này, mai phục mà còn nhắm mắt lại giả bộ, đây không phải tìm chết thì là gì!
Chẳng lẽ lão tử một hơi gϊếŧ hết bốn tên trưởng lão cao thủ trong bảy thế gia, vậy mà vẫn không được coi trọng?
Có điều thế này cũng tốt, hắn ra tay cũng nhẹ nhõm hơn nhiều!
Cảm thụ sau khi hóa điệu hai tên cao thủ Thiên Huyền, nguyên lực trong cơ thể càng thêm dồi dào, Trác Phàm ngẩng đầu nhìn về tây trong khu rừng. chỗ đó có hai tên cao thủ Thiên Huyền của U Minh Cốc, cũng hẳn cấp bậc trưởng lão.
Hừ hừ, thật sự là đối thủ cũ!
Trác Phàm cười lạnh một tiếng, lần nữa hóa thành một đạo hắc ảnh, như một u linh vọt về phía bên kia.
Phía Tây khu rừng, cũng là hai vị lão giả, nhưng không giống với lão đầu kia mai phục còn đùa nghịch của Khoái Hoạt Lâm, hai người này nhãn thần âm lãnh dị thường, thỉnh thoảng quan sát xung quanh.
Giống như biết Trác Phàm lợi hại, nên sắc mặt hai người đều cực kỳ ngưng trọng, không hề buông lỏng!
“Lão tam, tiểu tử này chậm chạp không đến, làm chúng ta đợi đến nóng ruột a!”
Một lão giả kéo tay áo, một mặt chiến ý, đang đi tới đi lui bốn phía, ngó nhìn động tĩnh tứ phương. Một đôi mắt như cặp mắt của chim ưng, giống như hai lưỡi kiếm sắc bén, đảo qua mỗi một ngóc ngách tỏng khu rừng.
Một lão giả khác cũng đang quan sát bốn phía, nhưng không biết vô tình hay cố ý, lại một mực duy trì khoảng cách trăm bước với lão giả kia, nghiêm túc nói: “Lão tứ, tiểu tử này chẳng những gϊếŧ lão thất, còn có thể phế một tay của lão ngũ, âm hiểm độc ác, thực sự không phải người lương thiện. Ngươi và ta không thể lại coi hắn là tên Đoán Cốt cảnh mới xuất đạo, khinh thường thiếu cảnh giác. Lát nữa hắn đến, chúng ta nhất định phải chiếu ứng lẫn nhau, không cần thiết thì đừng cùng hắn đơn đả độc đấu, bước theo gót lão thất và lão ngũ!”
“Huynh yên tâm đi, ta thấy tiểu tử này đều là cao thủ Thiên Huyền giống như lão đại đấy!”
Lão tứ hung hăng gật đầu, trên mặt hiện ra vẻ ngưng trọng xưa nay chưa từng có.
Một đạo bóng mờ dần dần tới gần bọn họ, sau khi nghe được lời nói, Trác Phàm không khỏi nhíu chặt hàng lông mày, trong bụng thầm khen ngợi.
Thế này mới đúng chứ, phải lấy thái độ như lâm đại địch ra đón tiếp lão tử đến, mới hợp với thân phận Ma Hoàng của lão tử nha. Nhưng có điều, các ngươi cẩn thận như vậy, lão tử làm sao đánh lén?
Bỗng, Trác Phàm lại có chút hoài niệm đến hai lão đầu Khoái Hoạt Lâm ở phía Đông trong đấy. Dù sao, bọn họ khiến hắn bớt được rất nhiều chuyện, còn hai tên này thì phải làm sao bây giờ?
Nếu muốn hắn một lúc đối phó với hai ten Thiên Huyền cảnh, hơn nữa còn là hai đại cao thủ trên cả ngũ trưởng lão của U Minh Cốc, hắn cũng phải rất cật lực đấy.
Trác Phàm bất đắc dĩ thở dài, hơi nổi lên do dự.
Nhưng, ngay lúc này, một tiếng nỏ lớn vang lên, phía Bắc cánh rừng đột nhiên toát ra luồng khói đặc bảy màu. Phàm những nơi bị khói đặc này dính phải, mặc kệ là thực vật hay động vật, thậm chí đất đá xung quanh, trong nháy mắt đều bị mục nát, không còn sinh cơ.
Hai tên lão giả bên này nhìn qua chỗ xa xa phía trước trong lòng kinh hãi, liếc mắt nhìn nhau, đồng loạt nói: “Thất Thải Vân La Chưởng?”
“Người của Dược Vương Điện sao lại đến đây, ngay từ đầu không phải không có bọn họ sao?”
Trong mắt Lão tam chứa đầy nghi hoặc.
Lão tứ nghĩ một lát, thờ ơ khoát khoát tay, cười nói: “Hắc hắc hắc... Đệ nhất luyện đan sư Độc Thủ Dược Vương không phải cũng bị tiểu tử kia gϊếŧ chết ư, nghe nói thi thể cũng bị cướp đi, đây là đánh lên mặt của bọn họ, sao có thể không xấu hổ giận dữ được. Có lẽ bọn hắn tự động xin đi gϊếŧ giặc, dù sao thêm một người, thêm một phần lực lượng.”
“Nhưng tại sao, bọn họ lại đánh ra Thất Thải Vân La Chưởng, chẳng lẽ...”
Lão tam nhướng mày, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Tròng mắt Lão tứ cũng sáng lên, thốt ra tiếng: “Bọn họ phát hiện ra tiểu tử kia rồi, chúng ta nhanh đi trợ trận!”
Nhưng, không đợi hai người bay đi, trong mây mù bỗng nhiên có hai người chạy tới. Hai người vừa nhìn thấy, càng biết sắc kinh hãi: “Đây không phải là hai vị trưởng lão Đế Vương Môn ư, sao trên người lại trúng kịch độc của Thất Thải Vân La Chưởng, lẽ nào bị ngộ thương?”
Thế mà, trong lúc bọn họ đang nghi hoặc, bóng mờ kia trong nháy mắt đã đi đến sau lưng bọn họ...