Sưu!
Tiếng xé gió vang lên, lão tam và lão tứ của U Minh Cốc vẫn còn đang hết đỗi kinh ngạc về hai vị trưởng lão Đế Vương Môn trên không trung kia vì sao lại trúng độc, Lôi Vân Dực của Trác Phàm đã đột ngột đâm tới l*иg ngực lão tứ.
Chỉ trong thời gian một chớp mắt, đã bị trực tiếp đâm xuyên qua.
Lão tứ còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm giác ở ngực đau đớn, thân thể không hề có lý do mà hiện lên một cỗ suy yếu, lực sinh mệnh đang không ngừng bị xói mòn.
Bịch một tiếng, ngã xuống!
“Lão tứ!”
Lão tam giật mình, thét to một tiếng, thế nhưng Lôi Vân Dực của Trác Phàm lại đã thẳng tắp đâm về phía lão.
Nhưng xem ra bình thường lão tam lão tứ này cũng thường xuyên phối hợp, đến mức cho dù tùy ý đứng đó, cũng tạo thành một góc thế. Tiến có thể công, lui có thể thủ, phụ trợ lẫn nhau. Khoảng cách ở giữa cũng vừa đủ.
Đặc biệt sau khi Trác Phàm đánh lén lão tứ, nếu lại muốn đánh lén lão tam thì chắc chắn sẽ không kịp, chỉ có thể lựa chọn một trong hai người.
Lão tam đột ngột nhảy về sau một cái, tránh thoát khỏi Lôi Vân Dực đâm thẳng đến.
Nhìn lão tứ ngã trong vũng máu, trong mắt lão tam bất giác chớp lên ánh nước, nhưng lúc nhìn về phía Trác Phàm thì tròng mắt đã đỏ bừng, tràn ngập cừu hận và phẫn nộ.
Trong mắt Trác Phàm lóe lên tinh quang, hắn liếc nhìn thi thể dưới đất, lại nhìn cường giả Thiên Huyền ở đối diện, tựa hồ nhìn ra điều gì, không khỏi nhếch khóe miệng lên.
“Ngươi chính là Ma Vương Trác Phàm?”
Lão tam siết chặt quả đấm, khí thế toàn thân đột nhiên đại phóng, vậy mà là cường giả tuyệt thế Thiên Huyền bát trọng cảnh.
Dù Trác Phàm dùng thuốc, nếu giao đấu cũng chưa chắc có thể đánh thắng.
Nhưng Trác Phàm vẫn không hề hoảng sợ, chỉ hơi gật đầu xác nhận, sau đó nhìn về phía thi thể lão tứ trên mặt đất nói: “Hắn là huynh đệ của ngươi? Các ngươi ngày thường quan hệ rất tốt nhỉ?”
“Thì sao? Ngươi gϊếŧ lão thất, gϊếŧ lão tứ, còn phế lão ngũ, hôm nay ta tuyệt sẽ không để ngươi còn sống mà rời đi.”
Lão tam hung hăng khẽ cắn môi, tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng cặp mắt phẫn nộ vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía thi thể dưới đất.
Trác Phàm thu hết tất cả hành động của lão vào trong mắt, trong lòng không khỏi cười lạnh. Lôi Vân Dực cuốn một cái, đem thi thể kia cuốn lại.
“Ngươi muốn làm gì?”
Lão tam giật mình, hét lớn.
“Nếu những người khác làm địch nhân ta, ta chẳng những khiến hắn chết, mà còn phải lấy roi hung hăng quất nát thi thể hắn, khiến hắn chết không nhắm mắt!”
Trác Phàm hừ lạnh một tiếng, trong mắt lóe lên một tia ngoan độc.
Lão tam quýnh lên, vừa muốn xông đến, nhưng lại bị lời nói xoay chuyển Trác Phàm ngăn lại, lão nghe thấy hắn ai thán nói: “Nhưng mà...”
Lão tam chợt dừng lại, nhìn chằm chằm vào hai mắt của hắn.
“Thấy các ngươi huynh đệ tình thâm, ta sẽ bỏ qua cho hắn đi. Thực ra ta cũng có huynh đệ đồng sinh cộng tử, cuối cùng lại phải chết dưới tay của U Quỷ Thất. Nếu không phải như thế, đại khái ta cũng sẽ không có bất kỳ gút mắc gì với U Minh Cốc các ngươi.”
Trác Phàm thở dài, lắc đầu bật cười.
Lão tam sững sờ, dường như mới biết được lý do vì sao một tên tiểu tử của dòng thứ ba gia tộc, lại có gan làm kẻ địch chống lại thất gia U Minh Cốc bọn hắn, thì ra là thế. Nghĩ lại hành vi lúc nãy của chính mình, phẫn nộ sau khi mất đi huynh đệ, chính xác có khả năng sẽ không màng an nguy của bản thân, xông lên báo thù vì huynh đệ.
“Dù vậy, ngươi cho rằng ta sẽ bỏ qua cho ngươi sao?”
Lão tam lạnh hừ một tiếng, nộ khí không hề thuyên giảm.
Trác Phàm cười xùy ra tiếng, đầu ngẩng cao hiên ngang, trên mặt lộ ra bá khí chưa từng có: “Ta vì báo thù cho huynh đệ, gây nên tai họa ngày hôm nay, không oán không hối, sao có thể cầu xin kẻ thù tha mạng? Chỉ là hôm nay thấy ngươi và ta có cảnh ngộ giống nhau, nên mới không quất roi thi thể hắn ta, đem thi thể nguyên vẹn trả cho ngươi, ta cùng ngươi đường đường chính chính phân thắng bại. Ngươi vì huynh đệ ngươi, ta vì huynh đệ ta, báo thù rửa hận!”
Nói xong, Trác Phàm liền hất Lôi Vân Dực lên, ném thi thể lão tứ qua cho lão tam.
Lão tam vội vàng bước lên đón lấy, nhìn qua ánh mắt Trác Phàm, ánh mắt lão tam hiện lên tia kính trọng, khí phách vượt mây quát to: “Được, hôm nay ta cùng ngươi đường đường chính chính, Quyết Nhất Thư Hùng, hự...”
Đột nhiên, lão tam nói chưa dứt lời nhưng khí tức đã bị ngưng trệ, chợt cảm thấy ngực mình dâng lên một trận ý lạnh. Cúi đầu nhìn xuống, chẳng biết lúc nào, vị trí l*иg ngực của lão đã đột ngột xuất hiện một lỗ máu to bằng miệng chén.
Máu tười Ồ ồ chảy ra không ngừng!
Lão tam không thể tin nổi nhìn về phía Trác Phàm ở đối diện, trong mắt tràn đầy nghi hoặc.
Kết quả này là sao, lão tử vẫn chưa làm một vố lớn với tên tiểu tử này, sao lại không giải thích được mà trúng chiêu thế này?
Khóe miệng nhếch lên một đường cong tà dị, Trác Phàm vẫy tay.
Phốc!
Tiếng vang giòn phát ra, một đạo ánh sáng màu vàng đột nhiên xuyên qua từ sau lưng lão tam mà ra, bay trở về bên người Trác Phàm, không ngờ nó đã mở cho lão một lỗ máu to.
Kinh ngạc nhìn qua nơi đó, lúc này lão tam mới phát hiện đó là một anh nhân (trẻ sơ sinh) lóe ánh kim quang.
“Đây là ma vật của ta, lúc trước ta giấu nó ở bên trong thi thể, ném qua cho ngươi, nhân cơ hội thừa cơ đánh lén ngươi. Vì làm giảm lòng phòng bị của ngươi nên câu chuyện huynh đệ bị gϊếŧ kia, cũng là ta tự dựng lên. Ta gϊếŧ U Quỷ Thất, cũng chỉ nhìn hắn không thuận mắt mà thôi.”
Trác Phàm khoát khoát tay với lão tam, lộ ra nụ cười như một ác ma: “Vĩnh biệt, tam trưởng lão của U Minh Cốc trọng tình trọng nghĩa. Hi vọng kiếp sau, ngài đừng dễ dàng tin tưởng lời nói của người xa lạ nữa, đặc biệt là... kẻ địch của ngài, ha ha ha...”
Lão tam chầm chậm ngã về phía sau, thân thể dần dần phát lạnh, chẳng qua thứ sau cùng in vào ánh mắt của lão trước khi chết càng khiến lòng lão càng thêm phát lạnh đó chính là nụ cười của Trác Phàm.
Ma Vương Trác Phàm giảo quyệt, khó lòng phòng bị, khó trách ngay cả lão thất cũng không phải đối thủ của hắn...
Đυ.ng!
Lão tam đổ vào bên cạnh thi thể lão tứ, suy nghĩ trong đầu đã đình chỉ, nhưng đôi đồng tử vẫn một mực mở to, bốn mắt nhìn nhau với lão tứ, hai người đều chết không nhắm mắt!
Bọn họ vốn phụng mệnh đến tiêu diệt Trác Phàm, lại song song đần độn u mê chết đi, không cam tâm cũng là chuyện khó trách...
“Úi, lãng phí thời gian ở chỗ này quá lâu rồi, đi giúp Nghiêm lão đã!”
Thở dài, Trác Phàm không xem hai thi thể kia tiếp tục trừng nhau nữa, hắn thu hồi Huyết Anh, sau đó phóng lên không trung. Chỉ sau mấy hơi thở, đã bay đến trên không trung ở phía Bắc cánh rừng.
Giờ khắc này, hai vị trưởng lão của Đế Vương Môn đều đã biến thành một mảnh xanh biếc, đều là cao thủ Thiên Huyền cửu trọng. Nhưng bởi vì thân trúng kịch độc, thực lực Thiên Huyền cửu trọng cứ thế bị suy giảm đến thực lực Thiên Huyền tứ trọng cảnh.
Có điều họ đều là luyện thể tu giả, dù bị như vậy, nhưng thực lực vẫn mạnh mẽ y nguyên, trông không hề giống cao thủ Thiên Huyền lục trọng trở xuống. Nghĩ lại ngày đó Hoàng Phủ Thanh Vân thực lực Thiên Huyền nhị trọng, nhưng vẫn khiến rất nhiều cao thủ thế gia khác phải chấn kinh, thì có thể thấy rõ sự lợi hại của luyện thể tu giả Đế Vương Môn.