Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Truyện được dịch bởi Nhóm Phước Mạnh Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.

“Nhị công tử, việc này có nguyên nhân, thật sự năm đó Dược Vương Điện đã ra tay với lâu chủ chúng ta...”

Thanh Hoa lâu chủ vội vàng giải thích, nhưng Độc Thủ Dược Vương cứng rắn ngắt lời: “Hừ, giữa thất thế gia ai không có chút oán niệm, nhưng vì vậy mà phái mật thám đến gia tộc người khác sao? Nếu đúng như ngươi nói, chẳng phải trong U Minh Cốc cũng có người của Tiềm Long Các sao? Tiềm Long Các cũng có thể có mật thám U Minh Cốc ẩn nấp?”

Lời này có lý, tất cả trưởng lão các thế gia đều gật đầu tán thành.

Cho dù có chút ân oán cũng đao mang phóng tới, phái mật thám đến thế gia khác là chuyện rất bỉ ổi, ô nhục uy danh của thất thế gia!

Trong lúc nhất thời, Thanh Hoa lâu chủ lo lắng, mà Sở Khuynh Thành cũng bị tức xém ngất đi, hai mắt hung tợn nhìn chằm chằm Nghiêm Tùng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.


“Được rồi, bổn công tử cùng trưởng lão các thế gia đều ở nơi này. Vậy để bổn công tử phân xét, trưởng lão thế gia làm chứng, tiêu trừ ân oán hai nhà được chứ?”

Hoàng Phủ Thanh Vân đột nhiên hét lớn, ngăn cản hai bên tiếp tục cãi nhau. Mọi người đưa mắt nhìn nhau, gật đầu tán thành.

Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn Độc Thủ Dược Vương, Nghiêm Tùng liền chắp tay, cười nói: “Nhị công tử toàn quyền định đoạt.”

Lại nhìn về phía Sở Khuynh Thành phương hướng, Sở Khuynh Thành thở dài một hơi, khẽ gật đầu. Hoàng Phủ Thanh Vân là nàng mời đến, nàng tin tưởng hắn đứng về phía Hoa Vũ Lâu.


Thấy hai bên đều đồng ý, trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vân lóe lên tinh quang, cười đắc ý: “Nếu đã đồng ý, vậy thì phải tuân theo phán quyết của bổn công tử, sau này không được có dị nghị, nếu không cũng chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ Đế Vương Môn chúng ta.”

“Vâng!”

Sở Khuynh Thành cùng Độc Thủ Dược Vương gật đầu đồng ý.

“Tốt, vậy bản công tử phân xét, Nghiêm trưởng lão giao giải dược Thất Thải Vân La Chưởng cho Hoa Vũ Lâu, không được từ chối!”

Hoàng Phủ Thanh Vân lớn tiếng tuyên bố, Sở Khuynh Thành nghe lời này cười vui vẻ, vội vàng nói cảm ơn.

Nhưng là bỗng nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vân lại xoay chuyển, lạnh lùng nói: “Có điều Hoa Vũ Lâu đã làm sai trước, vì công bằng, Nghiêm trưởng lão tùy ý lấy một vật gì đó của Hoa Vũ Lâu để trao đổi.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người quá sợ hãi, Nghiêm Tùng hắn muốn thứ gì, mọi người tại nơi này có ai không biết, chính là Bồ Đề Tu Căn kia.

Hoa Vũ Lâu cũng không muốn giao chi bảo trấn lầu này ra mới không lấy được giải dược. Nếu không các nàng đã sớm trao đổi với Nghiêm Tùng.

Hoàng Phủ Thanh Vân phân xét, nhìn bề ngoài thì công bằng, nhưng lại có lợi với Nghiêm Tùng nhất.

Trong chốc lát, mọi người hiểu ra gì đó, nhìn qua nhìn lại trên Nghiêm Tùng và Hoàng Phủ Thanh Vân. Sở Khuynh Thành càng khϊếp sợ hơn nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vân, lại nhìn nụ cười gian của Nghiêm Tùng mới phát hiện, thì ra vừa mới bắt đầu nàng đã trúng bẫy.

Hai người này sớm đã thông đồng.

“Nhị công tử phán xét rất công bằng, lão phu tâm phục khẩu phục!” Độc Thủ Dược Vương cười lớn, từ xa cúi đầu nói: “Vậy lão phu không khách khí, lão phu liền muốn Bồ Đề Tu Căn kia.”

“Không thể!”

Sở Khuynh Thành tức giận hừ một tiếng, vẫy vẫy ống tay áo: “Chi bảo trấn lầu của Hoa Vũ Lâu ta, tuyệt đối không thể giao cho ngươi!”

“Khuynh Thành, là ngươi mời ta tới phân xử. Ta đã phân xử công chính nhất cho các ngươi, bây giờ ngươi lại đổi ý là muốn đùa bỡn ta sao? Hừ!”
Hoàng Phủ Thanh Vân giận dữ, quát lớn.

Lần này, tất cả mọi người thấy rõ Hoàng Phủ Thanh Vân không phải đến vì Sở Khuynh Thành, mà đến vì Dược Vương Điện.

Mượn lý do này, Đế Vương Môn thành công cắm vào phân tranh giữa Dược Vương Điện cùng Hoa Vũ Lâu. Nếu Hoa Vũ Lâu không giao Bồ Đề Tu Căn ra, như vậy các nàng không chỉ đối mặt với Dược Vương Điện mà còn đứng đầu thất thế gia, Đế Vương Môn.

Mà nếu Đế Vương Môn nhúng tay vào, mấy thế gia còn lại sẽ không có ai dám giúp Hoa Vũ Lâu.

Hoa Vũ Lâu còn chưa đuổi được ác lang, đã rước thêm một mãnh hổ đến, thật sự không còn cơ hội cứu vãn.

Sở Khuynh Thành chăm chú nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân, trong mắt lệ quang chớp động. Nàng thật không nghĩ đến, người mà nàng xem là cọng cỏ cứu mạng sau cùng, là thanh mai trúc mã của nàng lại phản bội nàng.
Thanh Hoa lâu chủ cùng Mẫu Đơn lâu chủ cũng tức giận thở hổn hển, trong mắt phát ra hận ý trần trụi.

Giờ khắc này, so với Độc Thủ Dược Vương, các nàng càng hận tên ngụy quân tử Hoàng Phủ Thanh Vân này hơn.

Giống như không dám đối mặt với nàng, Hoàng Phủ Thanh Vân hơi quay đầu đi chỗ khác, thở dài: “Khuynh Thành, việc đã đến nước này, ngươi cũng không cần phải bướng bỉnh nữa. Ta làm như thế cũng là vì muốn tốt cho Hoa Vũ Lâu các ngươi thôi.”

“Đánh rắm, nếu không có Bồ Đề Tu Căn, Hoa Vũ Lâu là cái quái gì?”

Mẫu Đơn lâu chủ tính tình nóng nảy, không thể nhịn được liền mắng Nhị công tử.

“Nếu ngay cả người cũng không còn thì Hoa Vũ Lâu còn lại cái gì?”

Hoàng Phủ Thanh Vân cũng cười lạnh, nghiêm nghị nói: “Tóm lại, lúc trước đã nói do bổn công tử phân xét. Bổn công tử đã phân xét xong các ngươi cứ theo đó mà làm, nếu khiến Đế Vương Môn tức giận, các ngươi không gánh nổi đâu!”
Bỗng nhiên, Mẫu Đơn lâu chủ yên lặng, Sở Khuynh Thành cùng Thanh Hoa lâu chủ càng thêm tuyệt vọng.

Thế mà, đúng lúc này, một tiếng cười giễu cợt lại truyền vào trong tai tất cả mọi người: “Hoàng Phủ công tử, nếu như vừa rồi tại hạ không nghe lầm, ngài nói là ngài đến phân xử, các trưởng lão nơi này làm chứng!


Hiện tại ngài đã phân tích qua, giờ đến phiên các trưởng lão thế gia chứng kiến thị phi mà nói.”


Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình, cùng nhau nhìn về phía phát ra âm thanh. Bọn họ thật muốn nhìn xem, người nào lại to gan như vậy, dám chạm vào chân mày Đế Vương Môn.


Truyện được dịch bởi Nhóm Phước Mạnh Hiện tại bộ truyện đang bị các trang web khác đánh cắp và đăng lại, mong các bạn đọc truyện trên các kênh chính thống của nhóm để ủng hộ cũng như giúp cộng đồng dịch thuật phát triển.




Advertisement
';
Advertisement