Ba ba ba!
Tiếng vỗ tay vang lên, mọi người cùng nhìn về phía Sở Khuynh Thành.
Sở Khuynh Thành mỉm cười, như có như không liếc mắt nhìn Độc Thủ Dược Vương, thản nhiên nói: “Nhân tiện hôm nay có thất thế gia tụ họp, bổn tọa có một chuyện muốn nhờ mọi người phân xử!”
Nói xong, nàng nhìn Độc Thủ Dược Vương, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng nghiêm nghị: “Nghiêm Tùng, ân oán giữa ngươi cùng Hoa Vũ Lâu chúng ta hôm nay cũng nên dừng lại.”
“Ha ha ha... Lão phu cùng Hoa Vũ Lâu các ngươi có ân oán gì? Lão phu không hiểu. Chẳng lẽ, bởi vì lão phu không mời mà tới sao?” Độc Thủ Dược Vương khẽ vuốt chòm râu, lắc đầu bật cười nói.
Ánh mắt Sở Khuynh Thành híp lại, lạnh lùng nói: “Nghiêm Tùng, ngươi không cần giả bộ hồ đồ. Hôm nay có các vị trưởng lão thất thế gia ở đây, lại có Nhị công tử Đế Vương Môn chứng kiến, ngươi không được ngụy biện, nếu ngươi không đem giải dược Thất Thải Vân La Chưởng giao ra, hôm nay đừng mong sống sót rời khỏi nơi này.”
Sở Khuynh Thành vừa dứt lời, Thanh Hoa lâu chủ cùng Mẫu Đơn lâu chủ cũng cùng nhau đứng dậy, toàn thân khí thế đại phóng, chuẩn bị tư thế liều chết chiến một trận.
Tất cả mọi người thấy tình cảnh này, đều liếc nhìn nhau, giữ im lặng xem tình thế phát triển.
Ân oán giữa Hoa Vũ Lâu cùng Dược Vương Điện bọn họ sớm đã rõ ràng. Có điều lần này Hoa Vũ Lâu đột nhiên mời cứu binh Đế Vương Môn tới, muốn uy áp Dược Vương Điện, cho dù Độc Thủ Dược Vương cũng không thể không nể mặt.
Có điều, trước khi Nhị công tử chính thức mở miệng, tất cả mọi người vẫn không dám tùy tiện lên tiếng.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người không nhìn về phía Sở Khuynh Thành, cũng không nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương, mà đồng loạt nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vân.
Bởi vì trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ hắn mới là nhân vật mấu chốt của chuyện này.
Ai đúng ai sai, ai thành ai bại đều từ lời của hắn mà thôi.
Mày nhíu lại, Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương, khẽ cười một tiếng nói: “Ha ha ha... Nghiêm trưởng lão, nếu ngài thật sự hạ độc đệ tử Hoa Vũ Lâu cũng nên giao ra giải dược, để tránh thương tổn hòa khí hai nhà.”
“Hắc hắc hắc... Nhị công tử nói có lý!”
Cười gằn, Độc Thủ Dược Vương chắp tay nói với Hoàng Phủ Thanh Vân, ánh mắt tà dị của lão chăm chú nhìn về phía Sở Khuynh Thành: “Lão phu xác thực thương tổn lâu chủ quý lầu, nhưng giải dược này tuyệt đối không thể giao.”
“Nghiêm Tùng, ngươi thật to gan, ngay cả mặt mũi của Đế Vương Môn cũng không cho, có phải ngươi muốn bổn tọa nháo đến bệ hạ, để hắn phân xét mới đưa ra sao?”
Sở Khuynh Thành giận dữ, hét lớn.
Nhưng Hoàng Phủ Thanh Vân lại vội vã khoát khoát tay, khuyên nhủ: “Bệ hạ trăm công nghìn việc, nào rảnh rỗi quản mâu thuẫn của nội bộ thất thế gia? Lần trước Tiềm Long Các cùng U Minh Cốc không phải cùng vì Phong Lâm Thành, bị bệ hạ đánh năm mươi đại bản, ai cũng không có được chỗ tốt, ngay cả năm nhà cũng bị cảnh cáo một lần. Ngược lại còn khiến Phong Lâm Thành trở thành cấm khu, thất thế gia cũng không thể bước vào.”
Hoàng Phủ Thanh Vân như có ý riêng, lời hắn vừa nói ra, Long Cửu cùng Ngũ trưởng lão U Minh Cốc lại nghĩ tới ân oán, trợn mắt nhìn nhau.
Trong lòng Trác Phàm lại cười lạnh, sớm đã hiểu rõ tâm ý của hắn.
Nếu Đế Vương Môn thật sự có ý nhất thống thất thế gia, vậy hắn nhất định phải đem chuyện của thất thế gia nắm giữ trong tay. Nếu thất thế gia có ân oán gì lại chạy đến chỗ hoàng đế, thì người đứng đấu thất thế gia như hắn không có tác dụng gì.
Hừ, đoạt quyền cũng nhanh thật, xem ra Đế Vương Môn thật sự có dã tâm.
Trác Phàm sờ mũi, ánh mắt lóe sáng.
Hít thật sâu, Sở Khuynh Thành mới bình tĩnh lại, thản nhiên nói: “Thanh Vân, ngươi nói có lý, nhưng lão tặc này...”
“Giao cho ta!”
Không đợi Sở Khuynh Thành nói tiếp, Hoàng Phủ Thanh Vân đã khoát tay, nhìn về phía Độc Thủ Dược Vương nói: “Nghiêm trưởng lão, ngay cả mặt mũi ta ngươi cũng không cho, ngươi có để Đế Vương Môn vào mắt, có để bổn công tử vào mắt không?”
“Ha ha ha... Nhị công tử hiểu lầm, thật sự giải dược không thể cho!”
Độc Thủ Dược Vương lần nữa chắp tay cúi đầu, xùy cười một tiếng nói: “Nào có chuyện người bị trộm đồ, lại tặng đồ bị trộm cho đám nhỏ chứ?”
“Ồ, ngươi nói vậy là sao?”
Mày Hoàng Phủ Thanh Vân nhíu lại, cố ý nói.
Khóe miệng hơi vểnh lên, Độc Thủ Dược Vương liếc mắt nhìn về phía Sở Khuynh Thành, cười tà nói: “Sở lâu chủ, không phải đã quên cái tên tiểu quỷ Sở Khuynh Thiên rồi chứ.”
Thân thể Sở Khuynh Thành run lên, trong mắt bỗng nhiên xuất hiện lệ quang, hai tay nắm lại, vô cùng phẫn nộ, khí thế sát ý không nhịn được phát ra.
Tại chỗ tất cả mọi người giật mình, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Sở Khuynh Thành không khống chế được tâm tình của mình.
Độc Thủ Dược Vương cười xùy một tiếng, nói tiếp: “Năm đó Hoa Vũ Lâu đã phái tên tiểu quỷ Sở Khuynh Thiên bái nhập môn hạ lão phu, lão phu thấy hắn thông minh lanh lợi, đã đem truyền thụ hết thẩy cho hắn, kết quả hắn trộm đi đan phương giải dược Thất Thải Vân La Chưởng, sau đó vì thực lực không đủ, luyện chế thất bại mà chết, còn làm hại không ít lâu chủ cũng trúng độc theo, chuyện này liên quan quái gì đến lão phu?”
“Đúng vậy, ta xem hắn như sư huynh, vốn có thể kế thừa y bát của sư phụ, đáng tiếc không hiểu tri ân đồ báo, mà tự đại cuồng vọng, cứ nghĩ với sức của bản thân có thể luyện chế thành công, sau cùng tánh mạng cũng mất, thực sự không thể trách người khác!”
Lúc này Nghiêm Phục cũng châm chọc nói: “Vị sư huynh này của ta, duy nhất khiến ta bội phục, chính là thiên phú luyện đan của hắn, còn nhân phẩm thì quá tự đại, sau cùng lòng tốt thành xấu, hại toàn bộ Hoa Vũ Lâu. Cũng chỉ có thể nói, do hắn không biết tự lượng sức mình!”
“Im ngay!”
Một tiếng thét vang lên, Sở Khuynh Thành tức giận nhìn về phía sư đồ Nghiêm Tùng, hai mắt đỏ bừng, mọi người còn lại đều giật mình, không rõ sự việc bên trong.
Khinh miệt liếc nhìn Sở Khuynh Thành, Độc Thủ Dược Vương hừ lạnh nói: “Nhị công tử, chuyện này nếu Đế Vương Môn các ngươi, các ngươi sẽ cho mật thám giải dược sao?”
“Nói có lý!” Đột nhiên, Hoàng Phủ Thanh Vân lại khẽ gật đầu.
Chỉ một thoáng, ánh mắt tất cả mọi người co rụt lại, không hiểu rõ nhìn về phía hắn. Hắn là người Hoa Vũ Lâu mời tới giúp đỡ, làm sao lại đồng ý với lời nói của Dược Vương Điện?
Chỉ có Trác Phàm đã sớm đoán ra, vẫn yên tĩnh thưởng thức rượu ngon trên bàn.