Đại Quản Gia Là Ma Hoàng - Trác Uyên (Trác Phàm)

Theo hướng âm thanh truyền đến, mọi người chỉ thấy Trác Phàm khoan thai tự đắc cầm lấy một chén rượu ngon uống vào, không bởi vì chống đối Hoàng Phủ Thanh Vân mà sợ hãi.

“Hừ, chuyện của Hoa Vũ Lâu cùng Dược Vương Điện làm gì đến phiên tiểu tử ngươi xen vào?”

Hoàng Phủ Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn về phía Trác Phàm.

Cười nhẹ lắc đầu, Trác Phàm ôm lấy Tiếu Đan Đan vào trong ngực, nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân nhướng mày kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Lão tử thân là người của Hoa Vũ Lâu mà không có tư cách nói chuyện của Hoa Vũ Lâu, con mẹ nó ngươi thì có tư cách gì ở chỗ này thả rắm?”

“To gan!”

Hoàng Phủ Thanh Vân tức giận, khí thế toàn thân phóng đại, đạp bước xông thẳng về phía Trác Phàm, đánh xuống một chưởng. Một chưởng của tu giả luyện thể Thiên Huyền nhị trọng cảnh, cho dù hiện tại với thể phách của Trác Phàm cũng không dám chính diện đón lấy.


Thế nhưng hắn lại không chút sợ hãi, bởi vì hắn biết, sẽ có người cứu hắn!

Một sợi dây lụa trắng đột nhiên xuất hiện, khóa khí thế một chưởng mãnh liệt kia. Nhìn qua, đã thấy khuôn mặt Sở Khuynh Thành lạnh lẽo nhìn hắn.

“Khuynh Thành, ngươi có ý gì, chẳng lẽ muốn làm trái với lời hứa sao?”

Hai mắt Hoàng Phủ Thanh Vân hơi híp lại, hừ lạnh nói.


Khẽ cắn môi, Sở Khuynh Thành lạnh lùng nói: “Tống Ngọc nói không sai, Nhị công tử đã phân xét qua, vậy trưởng lão các thế gia chứng kiến phân xét xem công tử có công bằng hay không, công tử sẽ không nuốt lời chứ.”

Trầm ngâm một lát, Hoàng Phủ Thanh Vân nhìn về phía Sở Khuynh Thành, tức giận hừ một tiếng. “Được, vậy liền để các trưởng lão nơi này nói xem phân xét của ta đúng hay sai!”

Vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Vân dùng lực, dây lụa màu trắng trên tay lập tức tan thành mãnh vụn, ngay sau đó hắn trở lại chỗ ngồi, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía tất cả mọi người.

“Các ngươi nói, bổn công tử phân xử đúng hay sai?”

Chỉ một thoáng, trong lòng tất cả mọi người lắc đầu liên tục, đồng thời tức giận nhìn về phía Trác Phàm.

Ngươi chỉ là tên ở rể của Hoa Vũ Lâu cần gì phải liều mạng vì bọn họ, cứ vậy mà đá quả bóng cao su này đến chỗ chúng ta sao, mấy lão gia hỏa chúng ta nói một chữ không, chẳng khác nào triệt để đắc tội với Đế Vương Môn.

Suy nghĩ một lát, Ngũ trưởng lão U Minh Cốc dẫn đầu đứng lên cười lớn: “Ha ha ha, vừa rồi Nhị công tử phân xử cho nhị thế gia vô cùng công chính, lão phu không có ý kiến gì!”

“Ngũ trưởng lão quả nhiên có kiến thức, Nhị công tử, lão hủ cũng không có gì bất mãn!” Độc Thủ Dược Vương gật đầu, mỉm cười nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân.

Liếc nhìn Mẫu Đơn lâu chủ, với ánh mắt tha thiết của nàng, lại nhìn Hoàng Phủ Thanh Vân, Lâm Tử Thiên Khoái Hoạt Lâm cắn răng, chắp tay nói với Hoàng Phủ Thanh Vân: “Nhị công tử phân xét công chính, Lâm mỗ tâm phục khẩu phục, tuyệt không gì bất mãn.”

Nghe được lời này, Hoàng Phủ Thanh Vân hài lòng gật đầu, Mẫu Đơn lâu chủ tức giận muốn nổ tung.

Quả nhiên nam nhân đều không đáng tin cậy, lúc theo đuổi người ta thì dỗ ngon dỗ ngọt, thời khắc mấu chốt ngay cả đánh rắm cũng không dám thả, mà còn phản bội.

Lâm Tử Thiên, lão nương nhớ kỹ ngươi!

Trong mắt tức giận như muốn phun lửa, Mẫu Đơn lâu chủ thở hổn hển. Lâm Tử Thiên không dám đối mặt với nàng, bất đắc dĩ quay đầu sang chỗ khác.

Lần này, trong thất thế gia đã có tam thế gia Dược Vương Điện, U Minh Cốc cùng Khoái Hoạt Lâm, đồng ý với phân xử của Hoàng Phủ Thanh Vân, nếu lại có một thế gia nữa đứng về phía bọn họ thì xem như Hoa Vũ Lâu không phục cũng phải phục.

Tường đổ, mọi người đẩy, ai sẽ vì một Hoa Vũ Lâu sắp đổ mà đắc tội với Đế Vương Môn đứng đầu thất thế gia chứ?
Liếc xéo nhìn Sở Khuynh Thành, Hoàng Phủ Thanh Vân vừa cười đắc ý, nhìn về phía Long Cửu nói: “Tiếp theo, Cửu trưởng lão Tiềm Long Các, ngươi tỏ thái độ đi chứ!”

Thở sâu, Long Cửu nghĩ một lát, nhìn ánh mắt hi vọng của mấy người Sở Khuynh Thành, lại nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Hoàng Phủ Thanh Vân. Bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu nói: “Nhị công tử, Long Cửu cũng cảm thấy ngài phân xét xác thực công...”

Long Cửu nói được nửa câu, mọi người đã hiểu được hàm nghĩa bên trong.

Sở Khuynh Thành sắc mặt như tro tàn, Hoàng Phủ Thanh Vân lại cười đắc ý.

Đột nhiên, Trác Phàm khẽ nhấp một ngụm Ngọc Dịch, như có như không mà nói: “Cửu gia, nói chuyện phải thận trọng!”

Con bà hắn, tên tiểu tử này lại dám uy hϊếp trưởng lão Tiềm Long Các?

Tuy lời của Trác Phàm hời hợt, nhưng tất cả mọi người nghe hiểu được hàm nghĩa trong đó, bọn họ kinh ngạc, không biết tiểu tử là thần thánh phương nào, hết lần này đến lần khác bất kính với Long Cửu.
Cho dù lúc đầu Long Cửu nể tình hắn là tiểu bối, không tính toán với hắn nhưng đây là lần thứ hai, có thể nhẫn nại không thể nhẫn nhục. Cho dù Long Cửu không hành động mà để cho binh lính xuất thủ giáo huấn hắn, thì uy danh của Tiềm Long Các cũng chỉ hoàn toàn mất hết.

“Hắc hắc hắc, Long Cửu, ngươi bị một tên tiểu bối nhiều lần làm nhục, lại không xuất thủ, ngươi thật đúng là tốt tính.”

Ngũ trưởng lão U Minh Cốc ngũ thừa cơ nói móc.

Long Quỳ cùng Long Kiệt cũng trừng mắt về phía Trác Phàm.

Tuy nhiên, Long Cửu lại không có để ý đến cái nhìn của người khác, chỉ suy nghĩ ý trong lời nói của Trác Phàm, hắn nhìn ánh mắt như giếng cổ không gợn sóng của Trác Phàm, cắn chặt môi, đánh cược một phen.

“Nhị công tử, Long Cửu cảm thấy ngài phân xét bất công, tuy Hoa Vũ Lâu làm sai trước, nhưng bảo các nàng lấy bảo trấn lâu xuất ra, khác nào chặt đứt đường sống của các nàng chứ ? Khác gì tiêu diệt Hoa Vũ Lâu?”
Long Cửu ôm quyền, quát lớn, mồ hôi chảy ra dày đặc, một câu nói kia của hắn đã triệt để đắc tội với Đế Vương Môn. Như vậy thái độ của Đế Vương Môn sẽ thay đổi với Tiềm Long Các.

Thế nhưng hắn vẫn nguyện ý tin tưởng Trác Phàm, dù sao ở Phong Lâm Thành hắn đã nhìn ra, bất kỳ quyết định nào của Trác Phàm cho tới bây giờ chưa từng sai.

Tất cả mọi người không nghĩ tới Long Cửu sẽ nói ra những lời như thế, đứng về phía Hoa Vũ Lâu, vậy không phải đối nghịch với Đế Vương Môn sao?

Sở Khuynh Thành cùng hai vị Thanh Hoa, Mẫu Đơn vội vã cúi đầu cảm tạ Long Cửu chống đỡ. Long Cửu chỉ lắc đầu cười khổ, ngồi xuống.


Hắn cũng không biết làm như thế, là phúc hay họa.


Ánh mắt khẽ híp lại, Hoàng Phủ Thanh Vân không nhìn Long Cửu mà nhìn về phía Trác Phàm, chỉ một câu đã thay đổi quyết định của Cửu trưởng lão Tiềm Long Các, tiểu tử này rốt cuộc là ai?

Không sai, Hoàng Phủ Thanh Vân đã phát hiện lúc đầu Long Cửu đã từ bỏ Hoa Vũ Lâu, theo Đế Vương Môn.





Advertisement
';
Advertisement