“Đinh!”
Đồng hồ trong tay Dương Thiên bỗng nhiên vang lên.
Dương Thiên cúi đầu nhìn, phát hiện là Vương Nhã Lộ gọi tới, hắn lập tức nghe máy.
“Anh Tiểu Thiên.” Vương Nhã Lộ nhìn thấy Dương Thiên thì vô cùng vui vẻ: “Trái đất đang tiến hành điều tra, bọn em phát hiện ra có một số chữ bí ẩn ở dưới đáy biển.”
“Cái gì?” Dương Thiên lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Đã hơn sáu mươi năm rồi, cái gì cũng có thể thay đổi, cho dù là đáy biển của trái đất thì cũng khó mà tra xét được.”
“Trên trái đất quả nhiên có chữ bí ẩn!” Dương Thiên hưng phấn.
Những chữ bí ẩn và cảnh giới cuối cùng của Luyện thể quyết, có thể nâng cao cấp bậc gien của hắn, đồng thời nâng cao thực lực toàn mọi phương diện của hắn.
“Nó xuất hiện ở trong một bí cảnh bị tàn phá, bên trong có không ít những tảng đá vỡ nát, nhưng vẫn còn một ít còn nguyên vẹn. Bọn em đã phái người canh gác nơi đó rất chặt chẽ rồi.” Vương Nhã Lộ cười nói.
“Ừ, một năm nữa anh sẽ trở về.” Dương Thiên nói thẳng.
Sau khi kết thúc trò chuyện, ánh mắt Dương Thiên lộ ra vẻ hưng phấn vô cùng.
“Cuối cùng cũng xuất hiện rồi!” Dương Thiên nhìn Lệnh bài màu đỏ trong tay, lúc này thời gian trên lệnh bài vẫn còn lại một tháng.
“Không đợi nữa, bây giờ lập tức ra ngoài.” Dương Thiên không chút do dự, trực tiếp bóp nát lệnh bài trong tay, sau đó thân ảnh của hắn xuất hiện trong một cung điện.
Vút vút!
Càn Nguyên hoàng lập tức xuất hiện bên cạnh Dương Thiên.
“Dương Thiên, không phải người vừa mới ở trong phế tích Quang Diễn sao?” Càn Nguyên hoàng nghi hoặc hỏi.
Vừa rồi Dương Thiên còn ở trong phế tích Quang Diễn nói chuyện với ông ta, sao bây giờ đã ở đây rồi?
Dương Thiên gật đầu: “Ta có chút việc, hơn nữa ta cũng đã ở trong phế tích Quang Diễn sáu mươi năm rồi, cũng nên đi thôi.”
Dương Thiên tính đến hiện tại mới sống được 140 năm, 60 năm này gần như chiếm cứ một nửa cuộc đời của hắn.
“Ừ.” Càn Nguyên hoàng khẽ gật đầu, đối với ông ta mà nói, 60 năm chỉ như một cái chớp mắt, nhưng đối với Dương Thiên thì quả thực là rất dài.
“Dương Thiên thiếu gia.” Nhóm người Đan Lăng nhanh chóng đi tới, bọn họ đã nhận được tin Dương Thiên rời khỏi bí cảnh.
“Đan Lăng, đã lâu không gặp.” Dương Thiên cười: “Trong khoảng thời gian này phiền mọi người phải chờ đợi bên ngoài.”
“Việc tu luyện của Dương Thiên thiếu gia là quan trọng nhất.” Đan Lăng nói. Trong thời gian Dương Thiên ở bên trong phế tích Quang Diễn thì bọn họ ở bên ngoài cũng không ngừng tu luyện.
“Càn Nguyên hoàng, chúng ta đi đây.” Dương Thiên nói.
Càn Nguyên hoàng mỉm cười, tiễn nhóm Dương Thiên rời đi.
Sau khi ra khỏi cung điện, Đan Lăng lấy phi thuyền vũ trụ ra, Dương Thiên nhìn cung điện phía sau lần cuối, sau đó tiến vào phi thuyền.
“Không biết sau này có còn cơ hội gặp lại Dương Thiên hay không. Một thiên tài tuyệt thế như hắn không biết sau này còn có thể tiến bộ đến bước nào.” Càn Nguyên hoàng thầm nghĩ.
Thiên tài không có nghĩa là cường giả, 99% thiên tài sẽ bị ngã xuống giữa đường, hoặc là thiên phú trở nên mờ nhạt trong biển người. Số thiên tài có thể trưởng thành thực sự rất ít.
Vút!
Bóng dáng của Càn Nguyên hoàng nhanh chóng biến mất.
...
Bên trong phi thuyền, Dương Thiên lẳng lặng ngồi xếp bằng trên đất, bắt đầu lĩnh ngộ bí tịch pháp tắc, còn cả tìm hiểu về giới Viễn Bi.
Trong sáu mươi năm qua, hắn dành hầu hết thời gian để lĩnh ngộ những pháp tắc vụn vặt trong phế tích Quang Diễn, nhưng lại giảm bớt lĩnh ngộ đối với giới Viễn Bi.
Nhưng Dương Thiên cũng không nóng nảy, giới Viễn Bi ở trên người hắn, sớm muộn cũng sẽ có ngày hắn hoàn toàn nắm giữ được nó mà thôi.
Phi thuyền nhanh chóng di chuyển, từ đây tới thần quốc Côn Trụ phải mất hơn một năm.
Dương Thiên thở dài, lúc trước Húc Hồn đại nhân và Huyền Vân chỉ cần chưa tới mười phút đã có thể từ tổng bộ tới phế tích Quang Diễn. Cho dù có được tọa độ không gian, nhưng khoảng cách khá xa xôi, lúc truyền tống cũng yêu cầu mất không ít thời gian.
Còn Dương Thiên thì không có tọa độ không gian, thế nên hắn chỉ có thể chậm rãi di chuyển, xuyên qua Lỗ sâu.
...
Trái đất, hải vực Bermuda rộng lớn, có một chiếc phi thuyền từ dưới nước bay lên.
Sau đó, một thanh niên từ trong phi thuyền bước ra, nhìn gương mặt đó thì đúng là Dương Thiên.
“Trái đất.” Dương Thiên hơi mỉm cười, phân phó nhóm người Đan Lăng ở lại chỗ này chờ mình, còn hắn thì nhanh chóng biến thành một đạo quang mang, lập tức bay về phía xa.
Trải qua sáu mươi năm phát triển, trái đất bây giờ đã gần như thay đổi hoàn toàn, linh lực phong phú, trong quá trình tu luyện, chuyện đột phá cũng trở nên đơn giản hơn một chút.
Nhưng mà, hầu hết con người trên trái đất đều đã tiến vào hệ Ngân Hà, số người còn ở lại Trái đất tính đến thời điểm này đã không còn nhiều lắm.
Dương Thiên trở về nhà mình ở huyện A. Lúc này, Dương Gia Quốc, Dương San, Dương An và những người khác cũng đã trở lại.
Tất cả bọn họ đều nhận được tin Dương Thiên trở về.
“Anh, sao lần này anh lại đi lâu như thế?” Dương San nhìn anh trai của mình.
“Cậu.” Ở bên cạnh còn có một thanh niên tuấn tú nữa, đây là con trai của Dương San. Nhưng mà, lúc này con trai của Dương San cũng đã lên chức ông nội rồi.
“Cha.” Dương An cũng đi tới, trên người cậu tản ra một luồng khí thế sắc bén, trong mắt còn hiện lên vẻ kiên định.
Có được một người cha như Dương Thiên, trong lòng Dương An vô cùng tự hào, cũng khao khát được giống như cha mình, thế nên cậu vẫn luôn luôn ở bên ngoài mạo hiểm.
Nhưng mà thời gian này, Dương An đang tạm thời hoạt động ở khu vực Đế quốc văn minh trung cấp- Đế quốc Lam Nguyệt.